Bấy giờ sắc trời còn chưa tỏ hẳn, nhưng Lục Diệt đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Kiều Kiều, còn hai chị em Chu Nguyệt và Chu Tinh thì vẫn ngồi yên trong xe. Thật ra Chu Tinh muốn ra nhưng bị Chu Nguyệt giữ lại.
Chu Nguyệt hỏi em mình: “Em có dị năng từ bao giờ?”
“Sau khi gặp Phan Lỗi và Mã Phóng Kỳ.”
Chu Nguyệt nghiến răng, hỏi với giọng căm phẫn: “Vậy sao em không nói cho chị biết? Nếu chị biết em có dị năng, chị cũng không cần trao thân cho hai tên cầm thú kia. Tinh Tinh, em…”
“Biết em có dị năng thì ích gì?” Chu Tinh cười mai mỉa: “dị năng hệ thủy không hề có lực công kích, sao em có thể nói cho hai tên cầm thú kia biết được?”
Chu Tinh rất hận bọn chúng, dọc đường đi có rất nhiều lúc thiếu nước nhưng cô ta vẫn luôn không lộ ra chuyện mình có dị năng.
“Ít ra cuộc sống của chị cũng sẽ không chật vật như vậy!” Chu Nguyệt nghĩ lại những chuyện mình trải qua mấy hôm nay mà mắt đỏ hoe: “Trong suy nghĩ của em, nếu chị biết em có dị năng thì sẽ nói cho hai tên cầm thú kia biết sao? Tinh Tinh, em khiến chị thất vọng quá!”
“Chị, em rất cảm kích chị đã bảo vệ em trong suốt thời gian qua. Nhưng… Chị cũng nên biết ơn em mới phải. Nếu không có em thì sao bọn họ chịu đưa chúng ta tới trấn Thạch Khê?” Chu Tinh kề sát vào người Chu Nguyệt, thì thầm: “Chị thừa nhận đi, chị cũng muốn họ dẫn mình theo mà. Em đã gánh việc làm kẻ mặt dày, chị đừng trách em nữa được không?”
Chu Nguyệt ngỡ ngàng nhìn em mình, nghẹn lời không nói được gì.
Trời mới đó đã sáng, đám người lại tiếp tục lên đường.
Trên đường cũng đụng phải thây ma, Lục Diệt vẫn không cho Kiều Kiều nhìn mà kiên nhẫn rèn luyện bản lĩnh của cô, trì hoãn không ít thời gian đi đường, vốn dĩ giữa trưa có thể đến trấn Thạch Khê nhưng lại kéo dài mãi tới tối.
Suốt chặng đường, Chu Tinh đều muốn tiếp cận Lục Diệt, song Lục Diệt luôn vững như Thái Sơn không ngó ngàng gì tới cô ta, thế nhưng Kiều Kiều vốn chậm chạp lại cảm nhận được Chu Tinh muốn cướp Lục Diệt của cô.
Kiều Kiều rất quý miếng lương sống của mình, nhưng nghĩ chỉ cần tới trấn Thạch Khê là bọn cô và họ sẽ mỗi người một ngả thì cố ép mình nhẫn nhịn.
Chiếc xe việt dã từ từ dừng trước trấn Thạch Khê, trước mắt trống không, chỉ có một số công trình kiến trúc bị hư hại, chẳng rõ rốt cuộc có nguy hiểm hay không.
Sàn xe việt dã khá cao, cơ thể Kiều Kiều vẫn còn cứng đơ nên Lục Diệt bế cô xuống xe. Khi chân vừa chạm đất, Kiều Kiều đã lấy con dao găm Lục Diệt đưa cô ra, bước về phía hai chị em Chu Nguyệt và Chu Tinh mới xuống xe.
Kiều Kiều không thích Chu Tinh có khả năng sẽ cướp Lục Diệt. Còn về Chu Nguyệt, Chu Nguyệt khiến cô nhớ tới Quý Sương đã bị cô lãng quên trong ký ức. Cô đưa con dao găm cho Chu Nguyệt, rề rà nói: “Phải, bảo vệ bản thân, thật tốt.”
Chu Nguyệt vội vàng nhận món quà của Kiều Kiều: “Cảm ơn cô.”
“Phải, phản kháng.” Kiều Kiều nói tiếp.
Chu Nguyệt gật đầu, trong lòng ngổn ngang.
Chu Tinh đang định mở miệng thì Kiều Kiều đã vẫy tay chào từ biệt bọn họ sau khi tặng quà xong.
Nhu yếu phẩm của hai người họ đã thu dọn xong từ sáng sớm, không nhiều lắm, nhưng đủ để họ lấp đầy bụng một thời gian.
Trấn Thạch Khê quả thật an toàn hơn vùng hoang vu nhiều, nhưng cũng chẳng an toàn là bao.
Chu Tinh toan diễn lại tuồng cũ thì bị chị cô ta kéo ra sau. Chu Nguyệt nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô, tôi và Tinh Tinh đi trước nhé.”
Kiều Kiều thấy bọn họ đi vào trấn Thạch Khê rồi mới chậm chạp quay về chỗ Lục Diệt.
Lục Diệt nhìn con dao găm kia, đột nhiên nhớ ra: “Hôm đó em ở lại bãi đỗ xe tầng hầm à?”
Con dao găm kia có lẽ chính là con dao anh đâm vào ngực nữ thây ma hôm đó.
Kiều Kiều từ từ gật đầu, ánh mắt hơi bần thần, là cảm giác chột dạ Lục Diệt không hiểu được.
“Dao găm mất có thể tìm con khác, sau này em đừng chạy lung tung nữa.” Hiển nhiên Lục Diệt không ngờ Kiều Kiều lại cứu Quý Sương, chỉ dặn cô thế.
Kiều Kiều lại tiếp tục gật đầu.
Nói xong vài câu, Kiều Kiều thấy Lục Diệt định đi vào trấn, vội hỏi: “Bỏ, chiếc xe này ạ?”
“Cứ để đây.” Lục Diệt nói, rồi dẫn Kiều Kiều đi vào trấn Thạch Khê.
Trong trí nhớ của Lục Diệt, trấn Thạch Khê là nơi thành lập căn cứ sớm nhất buổi đầu hậu mạt thế, dù quy mô không lớn. Nhưng số lượng thây ma ở đây ít, lại dựa núi gần sông, có vị trí địa lý tốt, nên hiện tại trấn Thạch Khê là một nơi không tồi để nương thân.
Lục Diệt là kẻ sinh ra đã có máu liều, anh tới trấn Thạch Khê cũng không phải để tìm nơi trú ngụ mà vì nơi này sẽ xuất hiện một thây ma mang dị năng hệ mộc hiếm có, tinh hạch của nó có khả năng chữa trị rất cao siêu.
Anh vốn định lấy viên tinh hạch này để phòng lúc khẩn cấp, dù sao thây ma có dị năng hệ mộc rất hiếm hoi, đến giai đoạn sau thậm chí gần như tuyệt chủng, thế nên tinh hạch của chúng rất quý giá. Bây giờ anh nuôi Kiều Kiều, tình cờ là cô lại có dị năng hệ mộc, xem ra khi lấy được tinh hạch có thể cho cô dùng.
Khả năng của nhóc thây ma hiện tại rất bình thường, có thể gia tăng dị năng là một chuyện tốt với cô.
Kiều Kiều không biết ý nghĩ của Lục Diệt, lúc này cô đang đi theo Lục Diệt trên con đường cái vắng tanh, nhìn quần áo treo trong quầy, rồi lại nhìn bộ đồ dơ dáy mình đang mặc trên người.
Lục Diệt để ý tới ánh mắt của cô, anh chợt ra nhớ Kiều Kiều không có quần áo để thay khi tắm rửa.
Anh chỉ vào trung tâm mua sắm cách đó không xa, nói: “Tới đó đi.”
Hậu mạt thế đã diễn ra gần ba tháng, những món thực phẩm thiết yếu đã bị người ta khoắng sạch, song quần áo linh tinh lại chẳng được ai ngó đến.
Đến khi Lục Diệt cất hết số quần áo mà Kiều Kiều chỉ vào không gian thì sắc trời đã đen kịt.
Lục Diệt không có yêu cầu cao về chỗ nghỉ, Kiều Kiều cũng không cần ngủ nên hai người tính qua đêm trong trung tâm mua sắm này.
Màn đêm dần dày đặc.
Kiều Kiều vốn đang nhìn chằm chằm vách tường bỗng bắt đầu thấy bồn chồn.
Cô nhìn Lục Diệt, nuốt nuốt nước miếng.
Cơn khát máu trong cơ thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Kiều Kiều giơ tay lên, một chấm sáng màu xanh lục hiện trên đầu ngón tay cô. Lục Diệt không hề đề phòng Kiều Kiều, nên dị năng của cô dễ dàng len vào giữa mày Lục Diệt khiến nhịp thở của anh lập tức nặng nề hơn, cứ thế thiếp đi rất sâu.
Cô nhìn chàng trai không hề đề phòng mình hồi lâu, mới lồm cồm bò dậy, rời khỏi đó.
Ánh trăng rằm trên bầu trời đen thẫm bị tầng tầng mây đen vây bủa, chỉ gắng gượng tỏa ra chút ánh sáng leo lét. Gió đêm lạnh buốt quất vào người khiến Kiều Kiều rùng mình một cái.
Bên ngoài chẳng có lấy một bóng người.
Nhưng bản năng cơ thể thôi thúc cô tiến về trước. Kiều Kiều cứ thế mà đi, vẫn luôn tiến về phía trấn Thạch Khê, thấy ngọn đèn lấp loáng đằng xa.
Đó là căn cứ chưa được xây dựng hoàn chỉnh của những người còn sống trong trấn Thạch Khê.
Mùi máu thịt tươi ngon dập dìu bên mũi cô.
Chuyện này thật quái lạ.
Kiều Kiều chậm chạp nghĩ.
Hôm nay từ khi trời tối, cô bắt đầu thấy thèm máu thịt một cách bức thiết, càng lúc cô càng khó khống chế bản thân, thế nên mới chạy đi.
Trước kia rõ ràng không như vậy.
Bên tai vọng tới tiếng rống của đồng loại.
Bây giờ Kiều Kiều đã không yếu ớt như xưa, bầy thây ma này không nhiều lắm, nên chúng không bài xích chuyện có thêm đồng bọn mới.
Kiều Kiều rề rà đi tới gần đám thây ma tầm chục con đang ngồi xổm một chỗ, hỏi: “Mấy người ở đây làm gì?”
“Đợi.”
“Đợi lâu rồi à?”
“Đúng thế.”
Kiều Kiều nghi ngờ hỏi: “Sao không xông vào?”
Đám đồng loại há miệng, để lộ răng nanh bén nhọn: “Phải đợi.”
Một con thây ma chỉ lên bầu trời, lúc này, ánh trăng yếu ớt đã hoàn toàn bị mây đen che khuất.
Thế giới như mất đi ánh sáng tại thời khắc này, đám thây ma hào hứng hẳn lên, đồng loạt đứng dậy, tiến về phía những người còn sống đang say ngủ.
Kiều Kiều cũng bị chúng ảnh hưởng, cô cũng dần thấy hưng phấn, theo chân đồng loại mình tiến về phía trước.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì không trung bỗng rền vang một tiếng sấm, Kiều Kiều sợ đến độ chân trái vấp vào chân phải rồi té ngã.
Đám thây ma xung quanh liếc cô một cái khinh thường rồi tiếp tục đi về phía trước, một con thây ma trông chẳng có gì đặc biệt tốt bụng đỡ Kiều Kiều dậy.
Lại một tiếng sấm nổ ầm, Kiều Kiều vừa mới đứng vững đã hoàn toàn quên mất cảm giác khát máu, cô quay đầu chạy về hướng ngược lại.
Hu hu hu sợ quá đi mất, cô vẫn nên quay về cắn Lục Diệt thì hơn.
Tiếng sấm cứ vang lên từng hồi một, Kiều Kiều bởi thế mà bị lạc, cô dần trở nên luống cuống, may mà giọng nói thân quen vang lên đúng lúc ấy.
“Kiều Kiều, lại đây.” Lục Diệt đứng ở góc đường, sầm mặt gọi.
Kiều Kiều vội vã chạy tới chỗ anh, vừa đến nơi thì trời đã đổ mưa ào ào. Lục Diệt sớm đoán được, anh dùng năng lượng lửa màu đỏ tạo thành chiếc lồng bảo vệ cả hai, nhưng phía trước vẫn có chút nước mưa bắn vào người Lục Diệt và Kiều Kiều.
Kiều Kiều không hề hấn gì, song nước mưa bắn vào người Lục Diệt lại ăn mòn da thịt trên người anh.
Nơi này cách trung tâm mua sắm họ vừa ở không xa, nên có thể nhanh chóng quay lại đó.
Kiều Kiều giơ tay vuốt ve phần da thịt bị ăn mòn trên mu bàn tay anh, một chấm sáng màu xanh lục hiện trên đầu ngón tay cô.
Lục Diệt đè tay cô xuống, nói: “Không cần.”
Hình như anh đang giận, ngồi xuống chỗ ban nãy, sắc mặt lạnh tanh.
Kiều Kiều chột dạ sà tới, chậm chạp nói: “Em, xin lỗi.”
“dị năng là để làm tôi ngủ à? Sao lại muốn chạy trốn?”
Kiều Kiều ấm ức nói: “Vì, em muốn cắn anh, nhưng em không định cắn anh, anh đâu cho em cắn anh.”
Cơn khát máu trong cơ thể khiến cô muốn cắn anh, nhưng lý trí lại nói cho cô biết Lục Diệt không thích cô cắn anh, nên cô mới phải chạy ra ngoài.
Lục Diệt nhìn cô hồi lâu rồi dời mắt đi, nói: “Sau này không được thế nữa.”
“Vậy, nếu em muốn cắn anh, thì phải làm sao?”
“Nhịn.” Ánh mắt Lục Diệt vô tình liếc tới răng nanh của cô, đúng là nhọn hơn trước nhiều.
Lục Diệt không hề nghi ngờ nếu bây giờ Kiều Kiều nổi cơn hung hãn quá độ sẽ thật sự cắn đứt một miếng thịt của anh.
Kiều Kiều ngậm chặt miệng, không để Lục Diệt nhìn thấy răng nanh của mình.
Lục Diệt nói xong thì dời lực chú ý khỏi người Kiều Kiều, anh nhìn trận mưa tầm tã bên ngoài.
Kiếp trước cũng từng có một trận mưa thế này, nhưng lần này diễn ra sớm hơn. Nước mưa có tính ăn mòn khiến số lượng người sống sót giảm mạnh, đồng thời cũng loại bỏ hầu hết người thường không có dị năng.
Mặt khác, có một bộ phận lớn thây ma tiến hóa trong cơn mưa to này, chúng bắt đầu từ từ thức tỉnh dị năng, có ý chí của mình.
Cuộc sống của những người còn sống về sau sẽ càng ngày càng khó khăn.
“Lục Diệt…” Tiếng sấm rền rã bên tai, Kiều Kiều bèn dịch gần tới cạnh Lục Diệt hơn.
Suy nghĩ của Lục Diệt bị kéo về hiện thực, anh hỏi: “Sao thế?”
Kiều Kiều ngồi sát cạnh Lục Diệt, rất đáng thương than: “Em sợ.”
“Em là thây ma sợ sét đánh đầu tiên mà tôi gặp đấy.” Lục Diệt đáp tỉnh bơ.
Vì ngồi sát Lục Diệt nên mùi máu tươi cứ thoảng bên mũi Kiều Kiều mãi, cô vừa áp sát Lục Diệt hơn, vừa nói: “Sợ, thật mà.”
Lục Diệt ngoảnh đầu nhìn nhóc thây ma sắp dán lên cổ mình, đột nhiên nhíu mày, ghìm chặt cằm Kiều Kiều.
Kiều Kiều bị anh bóp mặt, không thể không há miệng. Cô cứ tưởng Lục Diệt muốn nhổ răng mình, suýt nữa bật khóc vì sợ: “Đừng, đừng động vào răng của em!”
Lục Diệt: “…”
Rõ ràng không phải Lục Diệt muốn nhổ răng cô, mà vì anh phát hiện màu da của Kiều Kiều đã thay đổi.
Lúc trước mặt cô vẫn luôn có màu trắng xanh đặc trưng của thây ma và những mảng thịt thối, song giờ lại biến thành màu tái nhợt như bị bệnh thuộc về con người.
Lục Diệt chợt thấy hoang mang.
Rốt cuộc Kiều Kiều là chủng loại thây ma gì?