Vì đêm qua dị năng hệ hỏa kết hợp với thuốc nổ tạo ra vụ nổ dữ dội nên chiếc xe việt dã mà Lục Diệt mới cải trang xong đã hư luôn.

Trong khi Kiều Kiều hớn hở chạy quanh, Lục Diệt tháo một số linh kiện còn dùng được cất vào không gian chứa đồ.

Tất bật gần nửa ngày trời, Lục Diệt rửa tay sạch sẽ rồi đi tìm Kiều Kiều.

Vừa rồi anh dặn Kiều Kiều chơi loanh quanh gần đây, Kiều Kiều rất ngoan, chắc cô sẽ không chạy lung tung, nhưng bây giờ anh tìm hết một vòng xung quanh mà không thấy bóng cô đâu.

Khi đi sâu vào trong rừng, đột nhiên anh nghe thấy tiếng rống của thây ma, giọng điệu còn hơi quen tai.

Lục Diệt lần theo tiếng rống kia, chợt thấy Kiều Kiều đang ngồi xổm dưới đất giằng co với một con sóc biến dị trông to hơn loài sóc bình thường nhiều.

Kiều Kiều chọn đúng thời cơ, nhào tới con sóc kia, nhưng chẳng những cô vồ hụt mà còn bị nó cào một phát, đành khóc thút thít bò dậy đi tìm Lục Diệt.

Hu hu hu vì sao tốc độ của con sóc ấy lại nhanh đến vậy, ngay cả một con sóc mà cô cũng không đánh lại sao?

Lục Diệt nhìn người cô bám đầy lá khô và bùn đất cùng vết cào dài trên mặt cô thì bất đắc dĩ nói: “Ai bảo em chạy lung tung, theo tôi về bôi thuốc nào.”

Kiều Kiều vô cùng tủi thân than: “Em, em đói bụng.”

Cô muốn tự mình bắt mồi.

Lục Diệt nói: “Không thể ăn thứ đó, để tôi nấu canh cho em ăn, xíu là xong ngay thôi.”

Miệng Kiều Kiều méo xệch đi, ngoan ngoãn đi theo Lục Diệt ra khỏi cánh rừng.

Lục Diệt giúp Kiều Kiều lau sạch khuôn mặt lấm lem, đôi mắt cô khi nhìn anh trong veo đẹp đẽ đến lạ. Anh dời mắt đi, sau đó lấy một miếng băng keo cá nhân ra, cẩn thận dán lên vết xước trên má cô.

Kiều Kiều thôi nhõng nhẽo, lúc anh dán băng cho cô, cô thỏ thẻ nói với anh: “Lục Diệt, sau này em không cào anh nữa đâu, vì bị cào đau lắm luôn.”

Lục Diệt cầm bàn tay cụt móng của cô quơ quơ trước mặt, nói: “Em không có cơ hội cào tôi đâu.”

Kiều Kiều: “…”

Chắc cô là thây ma duy nhất không có móng vuốt mất.

Kiều Kiều lùi về sau một bước, giận dữ nhếch môi với anh, để cho anh nhìn thấy hai cái răng nanh của mình.

Ý định của cô là cho Lục Diệt xem răng nanh của cô bây giờ đã sắc nhọn như thế nào, để anh đối xử khách khí với cô một chút, song rõ ràng là Lục Diệt đã hiểu sai ý cô.

“Cắn là nhổ răng cảnh cáo đấy.”

Kiều Kiều: “!”

Kiều Kiều tức tối ngồi xuống tảng đá bằng phẳng đã được Lục Diệt lau sạch. Lục Diệt đi tới bên cạnh tính nấu cơm trưa cho mình và Kiều Kiều.

Nhu yếu phẩm mà anh thu gom được rất đầy đủ, ngay cả nồi niêu cũng có.

Lợi ích tuyệt vời của dị năng hệ hỏa thể hiện ngay lúc này. Lúc trước ở nhà Kiều Kiều, Lục Diệt cũng dùng dị năng hệ hỏa để nấu ăn nên bây giờ anh cực kỳ thành thạo chuyện này.

Không bao lâu sau, Kiều Kiều đã ngửi thấy mùi nấm thơm phức, cơn bực của cô tới mau mà đi cũng mau, vừa ngửi thấy mùi ngon cô đã nguôi giận ngay, chạy tới bên cạnh Lục Diệt dõi mắt mong chờ được ăn trưa.

Lục Diệt ném mì vào nồi nấu một lát thì thấy đã ăn được. Anh hỏi Kiều Kiều: “Ăn mì không?”

“Gì cũng ăn.” Kiều Kiều nhìn chằm chằm cái nồi, nói: “Em muốn ăn thịt nữa ạ.”

“Không có thịt.” Lục Diệt đoán định sức ăn của Kiều Kiều, múc hơn nửa chén mì cho cô rồi rưới nước lèo lên trên: “Cẩn thận nóng.”

Kiều Kiều cầm đũa lên, chậm chạp ăn một cách vụng về. Cô đói bụng đã lâu nên ăn rất ngon miệng.

Còn hơn nửa số mì và phần dư lại sau khi Kiều Kiều uống thêm nửa chén nước lèo nữa bị Lục Diệt chén sạch.

Sau khi lấp đầy bụng, Lục Diệt lại đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít cho Kiều Kiều, rồi dẫn cô đi vào trong rừng bạch quả.

Kiều Kiều sợ trong rừng có sóc cào mặt mình, dùng dằng không chịu đi: “Đi… đâu thế ạ?”

“Trấn Thạch Khê.”

Kiều Kiều lại hỏi: “Phải đi bộ ạ?”

“Xe hỏng rồi, đành phải đi bộ vậy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới lớp khẩu trang của Kiều Kiều lập tức xị ra.

Cô vươn tay về phía Lục Diệt.

Lục Diệt gạt tay cô đi, nói: “Không cõng.”

Kiều Kiều đang tính tự mình leo lên lưng anh thì nghe có tiếng xe quen thuộc từ đằng xa vọng đến, một chiếc xe việt dã màu rằn ri đang đi tới.

Kiều Kiều sợ người, chẳng cần Lục Diệt cõng nữa mà chạy phắt sang một bên để trốn, nhưng bị Lục Diệt túm lại.

Lục Diệt vỗ về đầu cô, nói: “Sợ cái gì, tôi sẽ không để em gặp bất trắc đâu.”

Kiều Kiều trốn ra sau lưng Lục Diệt.

Lục Diệt nắm tay cô, chặn chiếc xe việt dã kia lại.

Trong xe có hai nam hai nữ, Lục Diệt nhạy bén cảm nhận được dị năng đang chuyển động trong người hai gã đàn ông kia.

Với loài người mà nói, bây giờ đang là thời kì đen tối nhất, nên sẽ không ai vô duyên vô cớ cho người khác quá giang. Có điều, bọn họ có thể từ chối Lục Diệt và Kiều Kiều, nhưng lại không thể chối từ số thức ăn mà Lục Diệt hứa sẽ chia cho họ khi tới trấn Thạch Khê.

Không gian trong xe việt dã rất rộng rãi, nên có thêm Lục Diệt và Kiều Kiều thì vẫn rất thoải mái.

Mùi hôi thối trên người Kiều Kiều thoang thoảng tỏa ra trong không gian kín của chiếc xe, gã đàn ông ngồi ở ghế lái ồm ồm hỏi: “Này người anh em, sao trên người hai người lại có mùi thây ma thế?”

Lục Diệt lời ít ý nhiều đáp: “Mới ra khỏi thành phố Tô không lâu.”

“Tôi biết thành phố Tô, hôm nay chúng tôi vừa đi ngang qua đấy.” Phan Lỗi đặt tay lên vô lăng, nói: “Chỗ ấy có không ít thây ma đâu, hai người thoát ra được đúng là có bản lĩnh!”

Lục Diệt chỉ gật đầu lấy lệ, không hề nhiều lời.

Phan Lỗi nhìn ra Lục Diệt không muốn để ý tới người khác, cũng thôi không nói nữa.

Ấy vậy mà gã đàn ông ngồi ghế phụ lại thường ngoảnh lại nhìn Kiều Kiều từ đầu đến giờ vẫn im lặng ngồi cạnh Lục Diệt. Kiều Kiều có mái tóc dài như thác đổ, luôn dõi cặp mắt đen trong veo sâu thẳm ra ngoài cửa kính xe ngắm nghía, khiến gã ta rất hiếu kì.

“Người anh em, đây là… em gái anh à?” Mã Phóng Kỳ đeo chiếc kính gọng vàng, trông như thư sinh gầy yếu nhưng thật ra lại là một cao thủ mang dị năng hệ kim.

Lục Diệt kéo vành mũ lưỡi trai của Kiều Kiều xuống, lạnh nhạt đáp: “Bạn gái.”

“Người đẹp bao tuổi rồi thế? Sao bọc kín mít vậy?” Mã Phóng Kỳ nghe xong thì dời mắt sang phía Kiều Kiều.

Giọng nói lạnh lùng của Lục Diệt cắt ngang tầm mắt Mã Phóng Kỳ: “Không liên quan tới anh.”

Lục Diệt trông chẳng dễ chọc, Mã Phóng Kỳ sẽ không tự chuốc khổ vào người. Sau khi nghe anh nói vậy, Mã Phóng Kỳ không đả động gì tới Kiều Kiều nữa.

Hai cô gái đi cùng bọn họ ngồi ở hàng ghế sau cùng, cô gái trông lớn tuổi hơn tựa lưng vào thành ghế, mặt đượm vẻ mệt mỏi, còn cô gái trẻ hơn thì vẫn luôn quan sát Lục Diệt và Kiều Kiều, thoạt trông có vẻ rất tò mò về họ.

Đường tới trấn Thạch Khê không dễ đi, sau khi chiếc xe việt dã băng qua rừng bạch quả thì lại gặp phải một con đường lầy lội với một số đàn thây ma nhỏ. Bọn họ xem như khá đông người nên cũng không sợ hãi, xuống đánh một trận là xong.

Kiều Kiều và hai cô gái đều ở lại trong xe.

Kiều Kiều hé cửa kính xe để xem cảnh Lục Diệt giết thây ma.

Lục Diệt vẫn luôn để ý tới cô, thấy Kiều Kiều nhìn chằm chằm cảnh giết chóc không hề chớp mắt thì bất giác nhíu mày.

Kiều Kiều từ từ rụt người về, không nhìn nữa.

Khi cô đang ngẩn người, bả vai đột nhiên bị ai vỗ một cái, Kiều Kiều hoảng sợ, vội ngoảnh lại xem.

Cô gái trẻ hơn trông chạc tuổi Kiều Kiều, trông rất xinh đẹp, vẻ đẹp trong sáng ngây thơ như người chưa trải đời nhiều. Cô ta không ngờ Kiều Kiều sẽ phản ứng dữ dội như vậy, vội vàng xin lỗi Kiều Kiều: “Xin lỗi chị, ngại quá đã làm chị sợ.”

Kiều Kiều lẳng lặng nhìn cô ta một cái rồi xoay người đi.

Giọng cô ta vang lên sau lưng Kiều Kiều: “Em là Chu Tinh, đây là Chu Nguyệt chị em. Còn chị, chị tên gì thế?”

Chu Tinh không thấy mặt Kiều Kiều, đành thông qua tuổi của Lục Diệt để đoán mò tuổi Kiều Kiều. Lục Diệt trông khoảng hăm tư hăm lăm tuổi, vậy chắc Kiều Kiều cũng hơn hai mươi?

Chu Tinh cố ý bắt chuyện với Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều sợ người lạ, nghe Chu Tinh hỏi cũng lơ đi, thậm chí còn nhích người ra trước.

Chu Tinh không nhụt chí, cô ta nhoài người về phía lưng ghế Kiều Kiều, hỏi tiếp: “Chị ơi, chị và anh kia ở bên nhau bao lâu rồi?”

Kiều Kiều vẫn làm lơ, song Chu Nguyệt thấy em mình như vậy thì kéo cô ta lại: “Tinh Tinh, yên lặng chút đi.”

Chu Tinh cắn môi, đang định nói tiếp thì đám Lục Diệt đã dọn sạch đường quay lại xe.

Kiều Kiều vội vàng sáp tới bên Lục Diệt. Lục Diệt xoa đầu cô đầy cưng chiều.

Chu Tinh ngồi sau nhìn họ với ánh mắt sâu xa.

Giọng nói hớn hở của Mã Phóng Kỳ vọng từ ghế phụ tới: “Tinh Tinh, em nhìn gì thế?”

“Không, không có gì ạ.” Hình như Chu Tinh rất sợ Mã Phóng Kỳ, nghe gã nói thì đáp vội, dịch người lại bên chị mình ngay rồi cứ thế im thin thít.

Mặt trời lặn về phía Tây, khắp bầu trời bị sắc vàng óng bao phủ tạo ra cảnh tượng tuyệt đẹp.

Cũng đồng nghĩa với màn đêm sắp buông xuống.

Đoàn người dừng chân bên một dòng suối, tối nay bọn họ sẽ qua đêm ở đây.

Cuối cùng Chu Nguyệt và Chu Tinh cũng xuống xe, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Trong cốp xe họ có nước và nồi, có điều nguyên liệu nấu ăn sắp hết, nếu Lục Diệt không xuất hiện thì đêm nay bọn họ sẽ phải nhịn đói.

Lục Diệt và Kiều Kiều tất nhiên không ăn chung với họ, chỉ mượn họ chiếc nồi dư. Dù sao Lục Diệt cũng không thể sử dụng không gian trước mặt bọn họ được.

Sau khi bố trí ổn thỏa cho Kiều Kiều an vị một chỗ, Lục Diệt bèn cầm chiếc nồi ra bờ suối rửa sạch.

Kiều Kiều bắt đầu rảnh rang không biết làm gì.

Chu Nguyệt và Chu Tinh đang nấu cơm cách đó không xa, nhìn thấy Kiều Kiều đang buồn chán ngồi đó.

Chu Tinh nói đầy hàm ý: “Chị, em hâm mộ chị ấy ghê, giờ đang là hậu mạt thế mà anh kia vẫn cưng chị ấy như vậy.”

Chu Nguyệt đẹp đến nao lòng người, lúc này cô không có hứng nói chuyện nên chẳng buồn đáp lời.

“Có điều chị ấy bịt kín mít như thế chắc là xấu xí lắm.”

Chu Tinh mân mê khuôn mặt trắng nõn của mình, quay sang hỏi Chu Nguyệt: “Chị, em thấy em khá xinh đấy. Chị nghĩ anh kia liệu có thích em không?”

Chu Nguyệt nhìn chiếc nồi đang sôi, không trả lời câu hỏi kia mà nói lạnh tanh: “Tinh Tinh, trời lại sắp tối rồi.”

Bàn tay cầm muỗng của Chu Nguyệt khựng lại, ánh mắt tối hẳn đi.

Ăn tối xong, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt.

Qua đêm ở ngoại ô vào thời hậu mạt thế đương nhiên không thể ngủ như chết. Trong hoàn cảnh này, Lục Diệt cũng không ngủ được, anh bèn ngồi một chỗ cách chiếc xe không xa để gác đêm, Kiều Kiều theo sát bên cạnh anh.

Mã Phóng Kỳ đi tới, mỉm cười nói: “Người anh em, sau nửa đêm tôi sẽ tới thay ca cho anh. Anh có thể vào trong xe nghỉ ngơi.”

“Khỏi.”

“Đêm dài đằng đẵng, anh định ngồi ngoài trời cả đêm với bạn gái à? Trong xe rất ấm áp, anh sẽ thích.” Mã Phóng Kỳ nói, ngôn ngữ đầy vẻ ám chỉ: “Hay là anh lên xe chơi một lát, để tôi ở đây gác đêm với bạn gái anh nhé?”

“Khỏi.”

Bị cự tuyệt lần nữa, gã không nhiều lời thêm mà rời đi ngay.

Nhưng bọn họ cũng không yên tâm để Lục Diệt gác đêm, dẫu sao Lục Diệt với họ chỉ là người lạ. Sau khi Mã Phóng Kỳ rời đi, gã thương lượng với Phan Lỗi một chút, cuối cùng Phan Lỗi cũng ngồi cách chiếc xe không xa gác đêm.

Bấy giờ Kiều Kiều mới tò mò hỏi: “Lên xe thì có gì để chơi ạ?”

Lục Diệt đã từng sống qua thời hậu mạt thế, đương nhiên anh hiểu rõ thời cuộc bây giờ nhơ bẩn hỗn loạn đến mức nào, anh không muốn nói ra những thứ vấy bẩn Kiều Kiều trong sáng, bèn đáp qua loa: “Không có gì, đừng hỏi nhiều.”

“Nhưng mà em chán lắm.”

“Chán thì đếm sao đi.”

Kiều Kiều nghe xong bèn ngẩng lên nhìn bầu trời.

Trên bầu trời mịt mùng, lấp lánh ánh sao sáng ngời vô cùng đẹp đẽ.

Kiều Kiều thật sự bắt đầu đếm sao.

Sau nửa đêm, chợt có tiếng con gái khóc thảm thiết vọng đến, Lục Diệt chưa kịp che tai Kiều Kiều lại thì cô đã đứng phắt dậy, đôi mắt đen láy đong đầy sự sợ hãi.

Lục Diệt chưa từng thấy ánh mắt sợ hãi như thế bao giờ.

Kiều Kiều gạt bàn tay Lục Diệt đang giữ chặt cô ra, rồi chạy về phía chiếc xe việt dã.

Ngay sau đó, cô nhặt một cục đá to gần đó mà chẳng biết cô lấy đâu ra sức mà nhấc nổi nó, thế rồi cô dùng nó đập vỡ cửa kính xe việt dã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play