Thật ra một đường này cũng chẳng có bao nhiêu thây ma, bởi lẽ đại đa số đã bị Lục Diệt giết chết; anh chỉ để lại vài con đói khát đang lang thang một mình cho Kiều Kiều. Hai mắt bọn chúng không có sức sống, nhác trông đã biết chúng đói bụng nhiều ngày, là cái dạng có thể ăn cả đồng loại của mình.
Cho nên khi bọn chúng thấy Kiều Kiều yếu đuối hơn, đều không hẹn mà nhào về phía cô.
Kiều Kiều sợ hãi, theo thói quen muốn tìm Lục Diệt, thế nhưng nào có thể thấy bóng dáng anh đâu. Tay cô nắm chặt con dao do Lục Diệt để lại rồi bỏ chạy.
Kiều Kiều chạy, thây ma còn lại cũng chạy.
Nhìn thấy con thây ma từ đầu đuổi theo đã từ một biến thành hai, lại từ hai biến thành ba con, Kiều Kiều hiểu rằng nếu mà mình lại chạy, ắt tất cả thây ma đều có khả năng đuổi theo cô.
Cô không thể không ngừng lại, ngoài ra cũng vì cô đâu chạy nổi nữa.
Kiều Kiều nắm lấy con dao, nhếch môi, để lộ ra răng nhanh sắc nhọn nhằm cảnh cáo bọn chúng không được tới gần.
Quả thật có một con bị Kiều Kiều dọa, nó do dự một chốc, đoạn đờ đẫn rời nơi này.
Còn lại hai đầu thây ma tướng tá cao to thì nhào về phía cô.
Có lẽ do Kiều Kiều ở cùng con người tên Lục Diệt đã lâu, cô cảm thấy tốc độ của hai thây ma thực sự rất chậm thì chớ, lại còn vụng về. Kiều Kiều ngây người nghĩ có lẽ trong mắt Lục Diệt, cô cũng ngây ngốc và ngốc nghếch thế này.
Nghĩ đến Lục Diệt, đột nhiên Kiều Kiều có dũng khí.
Không muốn làm anh thất vọng nên cô càng phải can đảm.
Kiều Kiều, mày có thể.
Ngay lúc Kiều Kiều chiến đấu với hai con thây ma, cuối cùng Lục Diệt cũng chạy đến bệnh viện thành phố.
Bệnh viện này là nơi không lúc nào là không đông người, đến khi mạt thế buông xuống, số lượng thây ma nơi này đã trở thành một con số đáng sợ.
Lục Diệt nhíu mày đứng bên ngoài bệnh viện, anh đang suy nghĩ nên xông vào như thế nào.
Ngoài thị giác, thây ma cực kỳ nhạy cảm về thính giác và khứu giác, song ưu điểm của chúng cũng có thể là nhược điểm chí mạng …
Anh chuẩn bị hành động, chợt một tiếng nổ lớn phát ra từ phía đông nam của bệnh viện, trong môi trường yên tĩnh này càng làm âm thanh rõ ràng hơn cả.
Tiếp đó, Lục Diệt nhìn thấy mấy người trong tiểu đội tìm kiếm cứu nạn do Thi Huyễn Minh cầm đầu thừa dịp lúc này, lẻn vào bệnh viện.
Không khó để tưởng tượng rằng họ đều có chung mục đích như anh, đến đây để tìm những vật dụng y tế thiết yếu trong thời kỳ cuối.
Vì thế Lục Diệt chẳng chần chờ, cũng không đi quấy rầy bọn họ, mà chọn một hướng ngược lại với nhóm người sau khi anh vào bệnh viện. Xem ra anh có vận may, chọn hướng này cũng chẳng có cả đàn thây ma, chỉ có mấy con phân tán không có mục tiêu, đều bị anh đoạt mệnh trong âm thầm.
Hành động của Lục Diệt suôn sẻ đến kinh ngạc, cho đến khi anh thu dọn đồ y tế thì từ xa đã nghe thấy tiếng la thảm thiết lẫn đánh nhau, có lẽ là của mấy người trong đội tìm kiếm cứu nạn.
Nên cứu không đây?
Bước chân của Lục Diệt dừng lại một giây, sau đó anh sờ soạng đi tới nơi phát ra tiếng hét.
Những thây ma tụ tập trong và ngoài bệnh viện trước đây về cơ bản đã bị thu hút bởi tiếng ồn rất lớn khi nãy, nhưng đâu có nghĩa là trong bệnh viện có ít thây ma hơn. Lúc này vì một tiếng hét thảm kia, cơ hồ đã thu hút tất cả các thây ma về.
Đám thây ma tụ tập lại với nhau, hai mắt vô thần đảo qua đảo lại.
Lục Diệt đang núp ở cách đó không xa, anh đưa mắt nhìn bốn bề, trong lúc nhất thời chẳng biết bọn người Thi Huyễn Minh trốn ở đâu, cho nên anh không tiện ra tay.
Chợt một nữ thây ma rách rưới với mái tóc ngắn liếc về hướng Lục Diệt.
Lục Diệt tựa vào góc tường lạnh như băng, nắm chặt một con dao găm sắc bén, chỉ chờ con thây ma nữ đó tới đây, anh sẽ trực tiếp lấy cái mạng của nó.
Ngay lúc môi trường yên tĩnh nhường này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đã thu hút sự chú ý của tất cả thây ma. Bon chúng chậm chạp quay đầu nhìn qua. Cảm nhận được đây là hơi thở của đồng loại, dẫu rằng hơi yếu ớt, song chỗ này rõ rành còn có một bữa tiệc to hơn, thế là bọn chúng cũng chẳng quan tâm tới Kiều Kiều.
Xem chừng bọn chúng không tấn công mình, Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu cảm nhận mùi của Lục Diệt.
Cô chậm rãi đi về hướng anh.
Nữ thây ma tóc ngắn quay lại, nhìn chăm chăm vào Kiều Kiều, người đang tiến lại gần hơn.
Nó nhìn cô không rời, trong đôi mắt trắng đục ngầu của nó phản chiếu ra bóng dáng mơ hồ của Kiều Kiều. Kiều Kiều cũng nhìn nó, trong lòng cô có một cảm xúc kỳ lạ dần lan tràn.
Kiều Kiều luôn cảm thấy mình biết con thây ma này, thế nhưng cô đã mất rất nhiều ký ức, bây giờ chẳng thể nhớ bất cứ điều chi.
Nhìn Kiều Kiều từng bước đến gần, trong miệng nữ thây ma bỗng nhiên phát ra tiếng kêu. Liền kề đó, một loại áp lực không giải thích được tuông ra từ quanh thân nó, thây ma xung quanh, bao gồm cả Kiều Kiều, đều bị chấn động.
Người có dị năng như Lục Diệt đồng dạng cũng có thể mơ hồ cảm giác được loại áp lực này. Con thây ma nữ này là một con có dị năng!
Lúc này Lục Diệt nhớ ra rồi, kiếp trước có một thây ma hệ tinh thần vô cùng mạnh mẽ ở thành phố Tô. Ban đầu nó còn ngủ đông bên trong thành phố, không ngừng cắn nuốt nhân loại lẫn thây ma, cuối cùng trở thành con thây ma mạnh nhất thành phố Tô. Hậu mạt thế, nó là một vị đại tướng không thể thiếu trong binh đoàn thây ma.
Thế mà hôm nay anh đã có dịp gặp gỡ….
Kiều Kiều theo trực giác cảm thấy nữ thây ma trước mắt rất nguy hiểm, song cô không khống chế được bước chân mình, vẫn cất bước đến gần nó.
Thây ma nữ nhếch miệng, khuôn mặt hoàn toàn thối rữa, răng nanh bén nhọn lóa lên tia sáng lạnh lẽo, lao về phía Kiều Kiều.
Kiều Kiều ngơ ngác nhìn nó, hoàn toàn quên né tránh.
Chợt cổ tay cô bị ai đó nắm giữ, Lục Diệt kéo Kiều Kiều về cạnh mình, sau đó anh cầm con dao găm như thể định chống lại thây ma.
Nhìn thấy điều này, những thây ma xung quanh nhao nhao muốn lao vào ăn hai người bọn họ.
Tốc độ của thây ma trong thời kỳ đầu còn rất chậm, thứ đáng sợ chính là số lượng. Thế nên Lục Diệt đâu nào có ý định ở lại đánh luân phiên với chúng nó. Con dao găm trong tay được anh chém vào thây ma nữ, tốc độ rất nhanh, đâm chính xác vào ngực của nó.
Động tác của nữ thây ma cũng bởi vậy nên hơi chậm lại một chút; ngay sau đó giống như nó bị chọc giận, bèn giận dữ rống lên một tiếng, dị năng tinh thần dày đặc như lớp kim châm lao ùn ùn về phía Lục Diệt.
Bước chân của Lục Diệt khựng lại một chút, đầu anh bắt đầu đớn, nhưng anh cũng chẳng do dự thêm, đã kéo Kiều Kiều chạy về phía trước.
Hầu như tất cả các thây ma đều bị Lục Diệt thu hút, bắt đầu đuổi theo anh.
Đám người Thi Huyễn Minh vẫn còn trốn, ngay cả đầu cũng không ló ra xem xét, lúc này nghe thanh âm bên ngoài đã dần dà tĩnh lặng lại mới thử thò đầu ra ngoài xem sao, thì ra thây ma chẳng còn nữa.
“Nhanh lên! Mau rời khỏi đây đi!” Một đội viên sắc mặt tái nhợt nói.
Thi Huyễn Minh lên tiếng: “Không thể đi! Phải đi lấy vật tư!”
Bọn họ không thể đến không một chuyến được.
Đội viên đều được huấn luyện tốt, thế nên nỗi sau khi sợ hãi nhất thời trôi qua, họ lại tuân theo mệnh lệnh.
Họ vận chuyển đồ một cách có trật tự, hai thành viên trong đội túc trực một bên để đề phòng sự tiếp cận của lũ thây ma, đôi khi có những con thây ma lẻ đàn cũng không làm họ sợ hãi, đều dứt khoát và lưu loát lấy mạng hết cả thảy.
Ở đây quá nguy hiểm, nhanh chóng vác vật tư lên lưng xong, bọn họ phải rời đi ngay.
“Các cậu đi trước đi.” Thi Huyễn Minh cất lời.
Người vừa rồi đã cứu bọn họ, người khác ra sao anh không cần biết, anh không thể thấy chết mà không cứu.
Ít nhiều gì Thi Huyễn Minh cũng muốn góp một phần sức của mình.
Nói xong, Thi Huyễn Minh cầm trong tay khẩu súng treo bên cạnh, nạp đạn, rồi mới đi về hướng người kia rời khỏi. Anh hành động một mình nên di chuyển nhanh hơn rất nhiều, chẳng bao lâu đã biến mất trước mặt đồng đội.
Những người khác cũng chẳng do dự, mang theo vật tư rời khỏi mảnh đất hỗn loạn này.
Bên kia, Lục Diệt ỷ vào tốc độ nhanh nhẹn của chính mình, đã đưa Kiều Kiều đi vào bãi đậu xe dưới mặt đất.
Hầu hết các thây ma đờ đẫn đều dừng lại ở phía trên, chỉ có một số ít thây ma đi theo nữ thây ma đến bãi đậu xe dưới này.
Lục Diệt tìm thấy một chiếc xe bên trong có xác chết đã rữa, anh phá cửa kính, nhanh chóng bò vào, lấy chìa khóa xe, rồi mở cửa trước khi kéo Kiều Kiều vào.
Anh hơi hạ thấp thân thể, lại thấy Kiều Kiều còn nghểnh cổ đoái trông con thây ma nữ bên ngoài, anh bèn nhịn không được, đè đầu cô xuống.
Kiều Kiều ngửi ngửi, ánh mắt chuyển hướng về phía thi thể thối rữa.
Lục Diệt nhìn theo ánh mắt của Kiều Kiều, cái xác đều đã hư cả, trông teo tóp, không khó để đoán ra vào lúc mạt thế ập xuống, người đàn ông này đã trốn trong bãi đậu xe dưới đất không dám ra ngoài, cuối cùng thì chết đói.
Lục Diệt dời đi ánh mắt đầy chán ghét của mình, hơn nữa còn kéo Kiều Kiều lại – người đang muốn nhào qua gặm lấy.
Anh nhỏ giọng dạy dỗ cô: “Không sợ ăn hư cả bụng à?”
Kiều Kiều: “……”
“Còn nữa, ai cho em bỗng nhiên chạy ra? Chẳng phải em trốn giỏi lắm à?” Lục Diệt nhớ tới cảnh mới rồi khi con thây ma nữ đó thiếu chút nữa đã bổ nhào vào cô, anh không khỏi có chút kinh hãi.
Kiều Kiều chớp chớp mắt dăm cái, sau đó tỏ vẻ ỷ lại, cọ cọ vào ngực anh.
Lục Diệt nhớ tới lời nói tàn nhẫn mà anh đã thốt lên cách đây không lâu rằng sẽ để cô lại khi anh rời khỏi bệnh viện, nhất thời lặng thinh.
Thấy vậy, Kiều Kiều đưa con dao găm dính máu thây ma cho Lục Diệt.
Lục Diệt liền biết rằng một đường tới được đây, Kiều Kiều cũng học được cách phản kháng.
Anh đưa tay lau vết máu thây ma dính trên má cô, đoạn nhỏ giọng khen: “Kiều Kiều giỏi lắm.”
Như vậy anh cũng không cần lo lắng chuyện sau này cô sẽ bị bắt nạt.
Kiều Kiều nở nụ cười, sau đó chỉ vào nữ thây ma đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi bên ngoài.
Không gian tầng hầm bãi đậu xe kín đáo, cũng có không ít thi thể, mùi hôi thối hỗn loạn, nếu mà thây ma muốn tìm được bọn họ cũng phải tốn một ít công sức.
Lục Diệt chẳng hiểu Kiều Kiều có ý gì, thế mà Kiều Kiều đã bồn chồn hẳn. Cô vươn tay ra, lúng túng kéo cửa xe, như thể muốn mở xe.
Lục Diệt đè tay cô lại, nói: “Đừng lộn xộn. ”
Nữ thây ma đã đến gần khu vực này rồi.
“Tôi đi ra ngoài giết bọn chúng, em ở đây chờ tôi.”
Ánh sáng trong bãi đậu xe mờ mịt, cùng với tầm mắt không lấy làm tốt của thây ma, Lục Diệt muốn đối phó chúng ắt cũng chẳng phải là chuyện gì khó.
Chỉ có điều con thây ma nữ có dị năng tinh thần khá phiền toái.
Ở mạt thế, không ai muốn một thân một mình chiến đấu với người có dị năng tinh thần, bởi lẽ chỉ cần bất cẩn, sẽ tạo cơ hội cho đối phương sử dụng năng lực để phá rối tâm trí, gây ra hoang mang.
Kiều Kiều mở miệng muốn nói chuyện, nhưng khi Lục Diệt nhíu mày nhìn sang, cô đành ngoan ngoãn im lặng.
Nhìn Lục Diệt lặng yên không một tiếng động rời đi, Kiều Kiều ngồi trong xe khẩn trương nhìn về phía nữ thây ma nọ.
Kiều Kiều muốn nói Lục Diệt đừng làm tổn thương nó.