Ở Rãnh Biển thì chưa cảm thấy gì nhưng vừa ra khỏi mặt nước bọn họ mới chân chính cảm nhận được nhiệt độ không khí hạ thấp. Trời âm u, gió lạnh hiu hắt. Vừa về đến Hải Thành, tuyết đầu mùa rơi xuống, bông tuyết mềm trong suốt bay lất phất như lông chim màu trắng tung bay, vừa rơi xuống mặt biển lập tức tan thành nước.
Đông Thần bỗng nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên không trung, xòe tay đón bông tuyết nhỏ trắng tinh, kích động nói với Hàn Trạm, "Anh xem này, là tuyết đó ~"
Tầm mắt Hàn Trạm dừng trên sườn mặt cậu, lông mi dính tuyết khẽ rung, vô ý lay động trái tim Hàn Trạm, "Ừm, đẹp lắm."
"Đông Thần, Đông Thần! Mau tới đây!" Đông Quỳ bơi trước phát hiện Đông cục cưng không theo kịp vội vàng vẫy tay gọi.
"Vâng, em tới ngay đây!" Đông cục cưng đáp lại một tiếng, đuôi cá màu lam lắc nhẹ, bơi lên phía trước.
Khi sắp tới Hải Thành, Đông cục cưng nghe thấy âm thanh trong trẻo của Già Li truyền tới, "Nhóc con –"
Là ba.
Đôi mắt Đông cục cưng ấm áp vô cùng, cậu vung đuôi đang định chui xuống nước.
Một chiếc đuôi cá màu đỏ lướt qua trước mắt, ngay sau đó cậu rơi vào một lồng ngực dịu dàng, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, Đông Thần cong môi, cười tươi ngọt ngào, "Ba."
Già Li ôm Đông Thần xoay hai vòng, y vừa vui vẻ lại vừa phiền muộn, haizzz, nhóc con lớn rồi, không thể nâng trong lòng tay như trước được nữa.
Nhưng sau khi nhóc con trưởng thành vẫn rất ngoan.
Già Li dụi dụi mặt lên.
Vẫn rất mềm.
Đông cục cưng bị ba Già Li dụi đỏ bừng cả mặt nhưng ngại đẩy ba ra, chỉ đành dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Đôi mắt xanh lam ngập nước như biết nói, không một nhân ngư nào có thể từ chối một đôi mắt sáng trong như vậy.
Bởi vì Đông Thần không cho mọi người gọi mình là "Đông cục cưng" nên Hàn Trạm không thể không đổi giọng gọi cậu là "Thần Thần".
"Thế à?" Già Li lập tức buông Đông Thần ra, kéo tay cậu bơi về phía Hải Thành, "Chúng ta mau về thôi, Lôi Triết bắt rất nhiều cá chờ con về đấy."
Già Li thỉnh thoảng sẽ tới Rãnh Biển thăm Đông Thần, xem cậu có bị thương không. Lôi Triết bận không bứt ra được, không thể đi cùng bèn để Già Li mang chút thức ăn tới cho Đông Thần.
Ba với cha dù không ở bên nhưng vẫn lo lắng cho cậu như cũ.
Đã rất lâu không gặp cha Lôi Triết, Đông Thần hơi nhơ nhớ.
Qua mấy tháng quy mô Hải Thành đã mở rộng gấp đôi, thậm chí còn bao gồm cả hải đảo trên mặt nước.
Nếu nói Hải Thành trước kia chỉ là một cái thôn thì bây giờ đã nâng cấp thành một thành thị loại nhỏ.
Trong thủy vực của Hải Thành, các loài cá thong thả dạo chơi.
Ba và cha trông nom ngư trường nhỏ của Đông Thần rất tốt, bên trong ngoài cá mè hoa, Sí Ngư, Ngân Vĩ còn rất nhiều loài mà Đông Thần không biết.
Đông Thần nhìn đám cá tung tăng nhảy nhót không chớp mắt, đói quá, muốn ăn.
Già Li nói, "Một thời gian trước có dòng hải lưu chảy qua đây không biết mang theo cá từ hải vực nào tới, ba ăn thử thấy khá ngon, bảo Lôi Triết bắt mấy con về nuôi, để dành cho con về ăn."
Khóe miệng Đông cục cưng không khỏi cong lên, "Cảm ơn ba."
Quay về Hải Thành, Đông Thần và các tiểu nhân ngư khác ai về nhà nấy.
"Anh ơi, mau tới đây đi." Đông Thần gọi Hàn Trạm đang ở đằng sau.
Già Li quay đầu, hơi nhướng mày, "Cháu cũng tới đây đi."
Hàn Trạm hơi sửng sốt, anh nhìn vẻ tươi vui hồn nhiên trên mặt Đông cục cưng, đôi mắt đen nhánh của cậu còn ấm áp dịu dàng hơn cả ngày xuân.
Anh nói, "Được."
Lôi Triết và Già Li vẫn ở căn nhà tròn tròn kia, bày biện chẳng khác gì như trước khi Đông Thần đi.
Trước nhà đám san hô đủ mọi màu sắc đong đưa trong nước, hoa biển đặt trên cửa sổ vẫn còn rất tươi, rèm vỏ sò kêu "leng ca leng keng".
Lôi Triết bơi tới, giọng điệu rất bình tĩnh, "Về rồi à."
Cái giọng này giống như Đông Thần chỉ ra ngoài chơi một lúc chứ không phải mấy tháng trời.
Lôi Triết chuẩn bị cho họ rất nhiều cá, bây giờ Đông Thần không còn là tiểu nhân ngư nữa, hàm răng vẫn không đủ bén nhọn nhưng chỉ cần là thịt hải thú không quá cứng cậu đều có thể ăn được. Quan trọng nhất chính là cậu có thể một hơi ăn hết mười mấy con cá rồi.
Nhưng mà vẫn không thích ăn đầu cá như trước, mỗi khi cậu gặm hết thịt cá Hàn Trạm đều sẽ lẳng lặng ăn luôn phần đầu cá. Dưới sự dung túng của Hàn Trạm, Đông Thần đúng là chưa một lần ăn đầu cá.
Tất cả cá đều đã được xử lí, chất thịt tươi ngon, đã mấy tháng rồi không được ăn thịt ngon như thế này, vẻ mặt Đông Thần vô cùng mãn nguyện, vùi đầu ăn liên tục.
Gặm thịt xong, Đông Thần nhân lúc ba với cha không phát hiện lén vứt đầu cá đi.
Hàn Trạm mặt không đổi sắc vớt lấy chúng nhét vào miệng, hai ba phát nhai nát đầu cá.
Đông Thần hơi xấu hổ, đặc biệt là ở trước mặt ba với cha nhìn anh ăn đầu cá thừa của mình, nhưng mà ba với cha không có phản ứng gì, như là quen rồi, Đông Thần hơi hơi thở phào.
Sau khi ăn xong Đông Thần theo thói quen bơi theo sau Hàn Trạm ra ngoài, "Ba ơi, bọn con về đây ~"
"Đợi đã." Già Li nhét mấy quả ngọt vào tay Đông Thần, "Hái trên hải đảo đấy, mang về mà ăn dần."
Nhân lúc mùa đông còn chưa tới Già Li hái hết trái cây trên hải đảo, tiếc là không thể giữ lâu, chờ Đông Thần về cũng chỉ còn mấy quả ăn được.
Đông Thần cảm động vô cùng, cậu lưu luyến ôm Già Li, "Ba ơi con không về nữa, tối nay con ngủ với ba."
Lôi Triết đen mặt, bảo Hàn Trạm kéo Đông Thần đi.
Nhìn bóng dáng Đông Thần dần đi xa Già Li bỗng thấy hơi chua xót, bé con y cưng nựng đến lớn cuối cùng vẫn bị nhân ngư cách vách cuỗm mất.
Lôi Triết cúi đầu hôn Già Li, "Thích nuôi tiểu nhân ngư như vậy, không bằng chúng ta lại sinh một đứa nữa."
Già Li đẩy hắn ra, trừng hắn, "Dù lại sinh một tiểu nhân ngư cũng không thể bằng cục cưng được."
Không biết vì sao gần đây y cứ có cảm giác nhóc con nhà y phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới đoàn tụ được với họ, y không nỡ để nhóc con chịu chút ấm ức gì.
"Ba rất tốt với em." Đông Thần đi theo sau Hàn Trạm bơi vào trong phòng, vừa cắn trái cây vừa nói với Hàn Trạm.
Hàn Trạm nhìn đôi môi hồng hào của Đông Thần, đôi mắt càng sâu hơn.
"À, anh ơi." Đông Thần gọi anh.
"Hửm?"
"Anh đừng ăn đầu cá thừa của em nữa." Đông cục cưng không nhịn được mở miệng nói.
Vẻ mặt Hàn Trạm hơi hoang mang, "Vì sao không thể ăn?"
Đông Thần ấp úng, cũng đâu thể nói vì trên đó có nước miếng của cậu được, vì mọi người đều sống trong nước biển, làm gì có nước miếng. Trước kia cũng không thấy có gì không ổn, nhưng dạo này mỗi khi nhìn thấy Hàn Trạm ăn đầu cá Đông Thần cứ cảm thấy không được tự nhiên, hơi ngại ngại.
Cậu lập tức nói sang chuyện khác, "Anh còn nhớ Mập Mập không?"
Hàn Trạm nhớ đại khái đó là con chim béo lỗ mãng muốn chở Đông Thần khi vẫn là tiểu nhân ngư bay lên trời.
"Cậu ta thì sao?"
Đông Thần ngoan ngoãn nói, "Đã lâu rồi em không gặp cậu ấy, có chút nhớ."
Thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Đông Thần, ngón tay Hàn Trạm hơi ngứa, muốn bóp bóp một chút, "Chẳng lẽ không phải là nhớ cá nướng của cậu ta à?"
Đông Thần cười cong mắt, "Cũng nhớ."
Nhân ngư không thể rời khỏi nước quá lâu nên họ không thể biết trên đất liền đã xảy ra chuyện gì. Nếu chim béo không tới, có lẽ đời này họ không có cơ hội gặp lại.
Trên đại lục Bàn Cổ rộng lớn, mấy con dã thú trông vừa giống hổ lại vừa giống báo chạy nhanh trên thảo nguyên, tốc độ nhanh như gió, trong chớp mắt đã chảy nửa thảo nguyên.
Họ vọt vào đàn Giác ngưu, cắn một phát vào cổ Giác ngưu, lôi chúng chạy như bay.
Cuối thảo nguyên là rừng cây rậm rạp, bộ tộc của họ nằm ở giữa rừng sâu, từng căn nhà gỗ đan xen nhau.
Những dã thú như báo như hổ vọt tới trước bộ lạc, trong nháy mắt hóa thành những chàng trai trẻ tuổi. Họ nhặt lên da thú trên mặt đất vây quanh hông, sau đó kéo Giác ngưu đã tắt thở vào bộ lạc.
Đúng lúc này có mấy con chim Ưng xẹt qua bầu trời bay về phía dãy núi phía sau rừng rậm.
Các thú nhân trong bộ lạc đang bận rộn đồng loạt ngẩng đầu, phấn phích nói, "Vương đã quay lại rồi?!"
Vương của họ là Vũ nhân, vô cùng mạnh.
Hắn dẫn dắt thú nhân chinh chiến tứ phương, đánh chiếm từng mảnh từng mảnh lãnh địa.
Hắn vừa tàn nhẫn lại vừa nhân từ.
Thú nhân không phục hắn sẽ bị đuổi khỏi đây, kẻ phản kháng sẽ bị giết chết, thú nhân phục tùng hắn sẽ trở thành con dân của hắn.
Tất cả bộ lạc thú nhân quanh đây đều là con dân của hắn.
Bộ lạc thú nhân này đối với hắn vừa kính vừa sợ.
Điều khiến thú nhân phấn khích chính là, Vương của họ đã quay lại cùng với một lượng lớn thức ăn, mùa đông năm nay sẽ không cần lo bị đói nữa.
Hôi Dịch dùng cánh vỗ vỗ chim Ưng lông xám nâu bên cạnh, "Anh cậu đã về, cậu không đi xem sao à?"
Chim Ưng lười biếng rũ rũ lông chim, "Không đi, tôi tới chỗ anh ấy làm gì."
Chim Ưng chính là Kỳ Miễn, nửa năm nay số lần cậu gặp mặt anh trai có thể đếm trên đầu ngón tay, anh cậu thường đi rất lâu, tấn công bộ tộc này xong sẽ tấn công bộ tộc khác, nếu không phải sắp tới mùa đông anh cậu có khi còn không định về đâu.
Kỳ Miễn cảm nhận được khoảng cách giữa cậu và anh trai ngày một xa.
Lúc trước khi Kỳ Hạc quay về Kỳ Miễn còn đi xem.
Nhưng mỗi lần gặp nhau Kỳ Hạc đều sẽ bảo cậu mang thịt về, Kỳ Miễn rất bất đắc dĩ, cứ như mỗi lần cậu đến tìm anh đều là vì thịt ấy, cậu cũng chẳng phải không bắt được mồi.
"Kỳ sinh sản sang năm chắc anh cậu sẽ tìm bạn đời nhỉ?" Hôi Dịch hỏi.
Đại đa số tộc Vũ nhân khá giống với tộc nhân ngư, đổi bạn tình hàng năm. Mà tộc Hôi vũ bọn thì chiếm số ít, duy trì chế độ một vợ một chồng.
Nếu bạn đời chết, bên còn lại tình nguyện cô độc suốt quãng đời còn lại chứ không tìm bạn đời khác.
Vậy nên tộc nhân tộc Hôi vũ khi thành niên sẽ rất thận trọng trong việc tìm bạn đời, sẽ không tùy tiện kết làm bạn đời với Vũ nhân khác.
Vũ nhân giống đực nếu hình thể to cao, lông chim đẹp đẽ có thể càng hấp dẫn sự chú ý của Vũ nhân giống cái. Một số Vũ nhân trong hình thú có lông chim đẹp hoặc là sừng, mỏ đặc biệt, họ có thể dùng những thứ xinh đẹp đó hấp dẫn giống cái.
Mà lông chim của tộc Hôi vũ so với những Vũ nhân khác như tộc Bạch vũ thì kém hơn nhiều, vì vậy họ chỉ có thể dùng hình thể to lớn khỏe mạnh thu hút giống cái.
"Vậy còn cậu thì sao, sang năm không định tìm bạn đời à?" Kỳ Miễn hỏi Hôi Dịch.
Hôi Dịch "chậc" một tiếng, "Phiền phức, không tìm."
Kỳ Miễn hơi khó hiểu, "Vũ nhân giống cái phiền chỗ nào, kỳ sinh sản không tìm bạn đời, cậu không khó chịu à?" Kỳ sinh sản năm nay kết thúc Kỳ Miễn mới thành niên nên không trải qua cảm giác nôn nóng kia, nhưng nghe những Vũ nhân khác nói sẽ rất khó chịu, thậm chí còn muốn đi cọ vỏ cây.
Hôi Dịch thành niên sớm hơn cậu mấy tháng, vừa khéo thành niên đúng vào kỳ sinh sản, lại vừa trải qua mùa đông dài lạnh giá, đói đến gầy trơ xương, so với các Vũ nhân khác thì hoàn toàn không có ưu thế.
Kỳ Miễn vẫn luôn cho rằng là do không có Vũ nhân giống cái vừa ý hắn nên kỳ sinh sản năm nay Hôi Dịch mới không tìm được bạn đời.
Hôi Dịch nghiêng đầu nhẹ giọng nói, "Ngu ngốc." Nếu tôi tìm bạn đời không phải cậu sẽ chỉ còn một mình cô đơn hay sao?
Âm thanh vừa phát ra đã bị gió thổi tan.
Kỳ Miễn nghe không rõ, hỏi lại, "Cậu nói gì cơ?"
"Không có gì, tôi đi săn." Hôi Dịch giang cánh, bay lên trời.
"Tôi cũng đi cùng." Kỳ Miễn không ngừng vỗ cánh đuổi theo, "Đợi tôi với."
- --------------------------------------
Đông Thần phát hiện mấy ngày nay anh thường không ở Hải Thành, mỗi ngày đi sớm về muộn, không biết là bận gì. Đến khi anh về thì mình đã ngủ từ lâu, cũng không có cơ hội hỏi anh.
Đêm nay Đông Thần và nhóm Nguyên Khê đi ra ngoài bắt cá về muộn, vừa đúng lúc gặp Hàn Trạm về, vẻ mặt thâm trầm, đến khi nhìn thấy Đông Thần mới hòa hoãn lại.
Chỉ là sắc trời quá tối Đông Thần không để ý, cậu vui vẻ nói, "Anh về rồi ~"
"Đã ăn gì chưa?" Khi Hàn Trạm bước vào cửa thấy Sí Ngư treo trước cửa, hỏi cậu.
"Em ăn rồi, đây là cá phần anh."
Hàn Trạm không nói mình đã ăn rồi, anh lấy con Sí Ngư đã xử lí xong xuống đi vào phòng.
Bơi đến gần Đông Thần bỗng ngửi thấy trên người Hàn Trạm có mùi cháy khét, không ngửi kỹ thì không biết. Cậu tiến lại gần, hít hít mũi, xác nhận mùi khét đúng là từ trên người Hàn Trạm, cậu nghi ngờ hỏi, "Anh à, sao trên người anh có mùi gì hôi vậy."
Bàn tay nắm con cá của Hàn Trạm hơi khựng lại, vẻ mặt khó tả, giọng điệu không chắc chắn lắm, "Hôi lắm à?"
"Cũng không hẳn, nhưng hơi khó ngửi." Đông Thần đẩy anh ra ngoài, "Anh mau đi rửa sạch vảy đi, không rửa sạch đêm nay không được về nhà."
Hàn Trạm:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT