Già Li nhẹ nhàng xốc đuôi cá của tiểu nhân ngư lên, "Cục cưng, để ba nhìn bebe của con một chút nha."
Lưỡng tính đồng thể nhân ngư và giống đực nhân ngư gần như không có gì khác nhau, không dễ dàng nhận ra. Thứ duy nhất khác là dưới bụng hai tấc (20cm) của nhân ngư lưỡng tính, có một đường cong không rõ ràng. Sau khi trưởng thành, dấu vết đường nét ngày càng sâu, cho đến tận kỳ phát tình, một khi nhân ngư có trứng, đường cong(1) sẽ từ từ biến đổi nứt ra một kẽ hở, cuối cùng trứng thành hình sẽ từ kẽ hở đó sinh ra.
Đông cục cưng nhìn ba Già Li cười híp mắt có vẻ rất xấu xa, bé vội vàng ôm lấy cái đuôi nhỏ của mình, không cho ba nhìn chỗ xấu hổ kia.
Nhưng mà nhóc con yêu kiều đâu phải đối thủ của Già Li.
Già Li đưa ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi đuôi cá, tiểu nhân ngư lập tức cảm thấy đuôi buồn không chịu được, hé cái miệng nhỏ, không tiếng động cười rộ lên, vừa cười, theo bản năng buông lỏng tay đang ôm lấy cái đuôi.
Già Li nhân cơ hội liếc trộm cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm của tiểu nhân ngư, tầm mắt dịch xuống một chút.
Há! Giống như y, là lưỡng tính đồng thể nhân ngư.
Lúc này trong mấy chục cái đầu vây quanh, một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, "Ấy? Là tiểu nhân ngư có thể sinh trứng nha!"
Bị mấy chục nhân ngư thấy được chỗ xấu hổ xấu hổ kia, Đông cục cưng mắc cỡ toàn thân, cả cái đuôi cũng đỏ ửng lên, bé chống cái đuôi từ trong lòng bàn tay ba đứng dậy, dùng sức nhảy một phát, nhảy về trên giường vỏ sò, bé kéo cái vỏ bên trên xuống, "Ken két" một tiếng, hai mảnh vỏ sò khép chặt lại một chỗ với nhau.(dễ thương xỉu >.<)
Trên mặt Già Li bày ra vẻ mê man, cục cưng sao vậy?
Xấu hổ là thứ gì? Nhân ngư bọn họ có kẻ còn giao phối ngay trước mặt mọi người, nào có ai có loại tâm tình xấu hổ này.
Nhưng mà mặc kệ Già Li có dỗ thế nào, Đông cục cưng đều nhất quyết không chịu ra.
"Già Li, tiểu nhân ngư nhà cậu..." Bạn đời Đinh Lan của Fia, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra một từ để hình dung, "Quá mức đáng yêu, muốn ôm về nhà."
Fia mặt đầy đồng ý, "Thằng nhóc thúi nhà bọn tôi vừa nghịch ngợm lại ồn ào, vẫn là nhóc con nhà cậu tốt, ngoan bao nhiêu! Chỉ nhìn thôi tôi có thể ăn thêm hai con tôm nữa kìa."
Dù bé con mảnh mai một chút, nhưng bọn họ đâu phải không nuôi nổi, tiểu nhân ngư mềm lộc cộc, rất đáng yêu, muốn trộm đi.
Những nhân ngư khác phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng rất muốn có một nhóc con đáng yêu thế này, tôi chắc chắc sẽ không đuổi nó đi, nuôi đến khi thành niên cũng không thành vấn đề."
Già Li xụ mặt, đuổi hết đám nhân ngư muốn lập thành liên minh trộm bé con nhà y đi.
Hừ! Muốn trộm cục cưng nhà y sao, nằm mơ!
Già Li có phần căng thẳng, thật sự bắt đầu lo lắng có mấy tên kết thành nhóm đến cướp bé con, y nhỏ giọng nói, "Lôi Triết, chúng ta có nên dọn ổ cá không."
Lôi Triết bật cười, "Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em và nhóc con, không để cho hai người bị trộm đâu."
Già Li chống nạnh, hung dữ nói, "Anh bảo vệ cục cưng là được rồi, sao em có thể bị người ta trộm đi được."
Lôi Triết nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp như đúc cùng một khuôn với nhóc con này, hắn không nhịn được tiến lại gần hôn hôn khóe miệng Già Li, " Nhóc con có phải là giống em khi khi còn bé không, đáng yêu đến mức làm người ta không nhịn được muốn trộm đi."
"Sao có thể!" Già Li không vui phản bác, "Em khi còn bé rất lợi hại, nếu không các ba cũng sẽ không ném em ra ngoài tự sinh tồn."
Nhân ngư từ trước đến nay không có khái niệm gia đình, sau khi tiểu nhân ngư có thể tự bắt mồi, rất nhiều cha mẹ nhân ngư sẽ bỏ lại đứa nhỏ, mỗi người đi tìm bạn đời cho mình, hoặc là kết đôi đi hải vực khác.
Trước khi tiểu nhân ngư ra đời, Lôi Triết và Già Li cũng từng cân nhắc, đợi nhóc con có thể tự bắt mồi, bọn họ sẽ rời đi. Nhưng mà xem tình hình này, nhóc con nhân ngư nhà bọn họ hẳn là không thể học cách tự bắt mồi nhanh như vậy.
Lại nói tiếp, nếu bé con đã phá vỏ, quả thật không thích hợp tiếp tục ở bờ biển nữa. Lục địa đối diện rất nhanh sẽ tới mùa khô, những điểu nhân kia sẽ tới bắt cá.
Nhắc tới điểu nhân, Già Li nhíu mày, mấy gã điểu nhân rất đáng ghét. Lúc Già Li mới vừa học được cách bắt mồi, vẫn còn là một đứa nhỏ ngây thơ, không biết thế giới bên ngoài hiểm ác thế nào, có một ngày y đuổi theo một con cá lớn bơi tới bờ biển, kết quả gặp mấy tên điểu nhân, bị bọn chúng trêu đùa rất ác.
Mấy gã kia biết nhóm nhân ngư vô cùng bảo vệ các tiểu nhân ngư, trêu đùa thì trêu đùa, nói cho cùng cũng không giết chết Tiểu Già Li. Dù vậy, Tiểu Già Li vẫn bị thương rất nặng. Sau đó Lôi Triết phát hiện ra y, đuổi mấy gã điểu nhân cứu y.
Từ đó trở đi, Tiểu Già Li luôn dính lấy Lôi Triết. Mấy năm qua hai người như hình với bóng, sau khi thành niên, dưới sự làm chứng của Hải Thần kết làm bạn đời.
Điểu nhân vừa phiền phức vừa nhỏ mọn, mỗi khi mùa khô đến thường kéo cả đàn tới trộm cá, đuổi cũng không đi, còn rất thích trêu chọc nhân ngư, cướp mồi của họ, trêu đùa tiểu nhân ngư.
Đương nhiên cuối cùng, chúng nó đều bị nhóm nhân ngư nổi giận nhổ sạch lông chim, cả người trơn bóng bỏ chạy.
Nếu không phải mùi vị điểu nhân quá cằn ăn không ngon, phỏng chừng mấy gã thích trêu chọc thị phi này đã sớm bị nhóm nhân ngư nhổ lông ăn sạch.
Nếu có cách khác, nhóm nhân ngư cũng không muốn ấp trứng nhân ngư bên bờ biển. Nước nơi biển sâu lạnh như băng, không thích hợp ấp trứng nhân ngư, chỉ có ánh mặt trời ấm áp bên bờ biển, cùng với rặng san hô kéo dài là phù hợp, dần dần nơi đây trở thành chỗ cho các nhân ngư vùng biển xung quanh sinh sản. Hàng năm có mấy trăm tiểu nhân ngư ở đây nở ra thành công, sau đó xuôi về các hải vực khác.
Lôi Triết nâng giường vỏ sò lên, giọng nói trầm thấp chậm lại, "Nhóc con, mau ra đây ăn cháo thịt."
Vỏ sò mở ra một khe hở nhỏ, lại nhanh chóng khép lại.
Lôi Triết kiên nhẫn nói với tiểu nhân ngư, "Nhóc con ngoan, ăn xong cháo thịt, chúng ta mang con về nhà."
Một lúc lâu sau, vỏ sò từ từ mở ra, tiểu nhân ngư có đôi mắt to long lanh xanh thẳm nhô cái đầu, quan sát xung quanh, thấy mấy nhân ngư xa lạ không còn ở đây, mới chậm rãi bò khỏi giường vỏ sò. Bé sờ cái bụng nho nhỏ, chỉ cái miệng non mềm của mình, "A a – "
Ba ơi, con đói.
Lôi Triết hiểu ý của tiểu nhân ngư, hắn ôm nhóc con lên, đặt trên cánh tay, giữ nguyên tư thế này, đút Đông cục cưng ăn cháo thịt.
Đông cục cưng rõ ràng là thích thịt Cá Đầu To hơn, gặm cắn hết sức hăng hái, một vỏ sò cháo thịt, ăn hết khoảng một phần mười. Đông cục cưng vươn tay nhỏ đẩy đẩy thìa cháo đưa tới, bé vỗ vỗ cái bụng nhỏ, tỏ vẻ mình ăn no rồi.
Lôi Triết nhỡ kĩ sức ăn của tiểu nhân ngư, không miễn cưỡng nhóc con ăn thêm, hắn thu lại cháo thịt chưa ăn hết, giữ lại cho nhóc con ăn bữa tối.
"Cuối cùng cũng được về nhà!" Già Li xòe lòng bàn tay, "Cục cưng lại đây, ba mang con về nhà nào."
"Em cầm giường vỏ sò của nhóc con." Lôi Triết không dấu vết né tránh tay Già Li, thân thể nhóc con nhà hắn quá nhỏ, Lôi Triết có chút không yên tâm, sợ Già Li làm mất bé.
Già Li ngược lại không phát hiện ra suy nghĩ của Lôi Triết, y ôm lấy giường vỏ sò của Đông cục cưng, cái đuôi màu đỏ vạch một độ cong hoàn mỹ trên không trung, "Tùm tùm" nhảy vào trong biển, bọt nước nho nhỏ văng lên tung tóe.
Lôi Triết nâng Đông cục cưng đặt trên đầu mình, dặn dò, "Nhóc con nắm chặt tóc cha."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng căng thẳng vô cùng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tóc cha Lôi Triết, nghiêm túc gật đầu.
Hai chân Lôi Triết hóa thành đuôi cá, nhẹ nhàng vẫy bơi xuống biển, đuổi theo sau Già Li.
Đông cục cưng lần đầu tiên vào biển, khoảnh khắc nước biển từ từ tràn lên, bé hơi khẩn trương, nhưng rất nhanh cảm giác trên người man mát lành lạnh, rất thoải mái.
Sau khi lặn xuống biển, Đông cục cưng nằm nhoài trên tóc cha Lôi Triết, ngó trái ngó phải, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Biển khơi rộng lớn vô cùng, mênh mông vô tận, loáng thoáng có thể thấy mấy con cá bơi qua thật nhanh, rồi lại nhanh chóng không còn bóng dáng.
Cách đó không xa có một đám cá nhỏ làm tổ trong nước, yên lặng phun bong bóng.
Đúng lúc này có một bóng đen to lớn bơi qua đỉnh đầu bọn họ, bầy cá bị dọa sợ tới mức cuống quít chạy tứ tán khắp nơi.
Đông cục cưng há to miệng, Oa! Cá thật là lớn!
Đối với một nhóc nhân ngư chỉ dài bằng ngón tay mà nói, sự tồn tại của con cá lớn này giống như quái vật khổng lồ,càng so sánh càng thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.
Giọng nói trầm thấp của Lôi Triết nhẹ nhàng truyền tới, "Đó là Cá Không Miệng, ăn cơm bằng bụng, bật hơi từ lưng, thịt khá cứng, ăn không ngon."
Mỗi khi bơi qua một con cá, Lôi Triết sẽ nói tên của nó cho Đông cục cưng, cùng với cách săn bắt bọn nó, cuối cùng là nhận xét chất thịt của chúng, ăn ngon hoặc là ăn không ngon. Mỗi một cha mẹ nhân ngư, tại thời điểm tiểu nhân ngư nhà mình lần đầu tiên bắt mồi, cũng sẽ dạy chúng như vậy.
Đông cục cưng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ móng vuốt nhỏ, sùng bái nhìn cha Lôi Triết, cảm thấy cha bé siêu lợi hại.
Lôi Triết vô cùng hưởng thụ, trong đầu hắn nghĩ, nhóc con bây giờ vẫn còn quá nhỏ, chờ bé lớn thêm chút nữa rồi lại tự mình dẫn bé đi bắt cá.
Càng đi xuống, bọn họ lục tục gặp được nhân ngư đồng tộc, bởi vì cách khá xa, Lôi Triết phát ra song âm sóng âm đặc thù từ cổ họng. Sóng âm thông qua nước biển, thuận lợi truyền qua.
Đối phương đáp lại rất nhanh.
Đông cục cưng nghe hiểu ý tứ che dấu trong sóng âm, cha Lôi Triết đang chào hỏi đối phương, đối phương cũng thân thiện chào lại.
Lôi Triết sợ bé nghe không hiểu, giải thích: "Mặc dù tộc nhân ngư chúng ta rất hùng mạnh, nhưng trên biển vẫn còn rất nhiều động vật nguy hiểm, ví dụ như Long tộc có hàm răng trơn nhẵn, mõm dài, bọn nó ăn thịt nhân ngư, chúng ta phải cảnh giác bọn nó. Cho nên nhóc con, nếu như sau này con ra ngoài bắt mồi một mình, gặp được người trong tộc nhất định phải chào hỏi bọn họ, khi gặp nguy hiểm, gọi một tiếng, đồng tộc ở gần sẽ lập tức tới trợ giúp."
Đông cục cưng trong lòng nhớ kĩ lời ba Lôi Triết.
Bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười vô cùng rực rỡ, con nhớ rồi, cha!
Chẳng mấy chốc đã tới gần đáy biển, Đông cục cưng nhìn thấy rất nhiều sinh vật chưa từng thấy, rong biển nhiều màu rực rỡ theo nước biển dập dờn tỏa ra, đủ loại hoa biển bám trên rặng san hô nhẹ nhàng đong đưa, còn cả những bông hoa biển không biết tên, đỏ đến chói mắt, màu trắng tươi mát, màu tím cao quý, bọn chúng ở trong góc nhỏ mờ tối nở ra những đóa hoa xinh đẹp.
Tận sâu đáy biển có một căn phòng nhỏ xây nên từ đá, đối diện với tầng tầng lớp lớp san hô, đám tảo cộng sinh bám trên san hô phát ra ánh sáng nhàn nhạt, mấy con cá biển sâu đỏ trắng đan xen bơi tới bơi lui.
Đông cục cưng không tự chủ buông bàn tay nhỏ nắm lấy tóc cha Lôi Triết ra, cả thân cá bồng bềnh trong nước biển, trôi nổi tự do.
Chơi thật vui, Đông cục cưng giống như là tự tìm thấy niềm vui, bé nhẹ nhàng đong đưa đuôi cá, vui sướng bơi qua bơi lại trong biển.
Thấy nhóc con chơi một mình đến là vui vẻ, Lôi Triết thả bé chơi ở nơi này, hắn đã dọn dẹp xung quanh, ngoài mấy con cá nhỏ không có tính uy hiếp, không còn sinh vật khác.
Già Li bơi vào phòng nhỏ đầu tiên, sau đó phòng nhỏ sáng lên ánh sáng dịu nhẹ. Chẳng bao lâu sau, Già Li bưng ra một viên dạ minh châu to gần bằng giường vỏ sò, y tiện tay ném đi, ném đến bên cạnh Đông cục cưng, "Cục cưng, cái này cho con chơi."
Tiểu nhân ngư thích nhất là đồ chơi sáng lấp lánh, Đông cục cưng cũng không ngoại lệ, bé nằm nhoài trên dạ minh châu, ở trong biển vui vẻ lăn qua lăn lại.
Không cẩn thận lăn xa, tới một nơi hoàn cảnh lạ lẫm.
Tiểu nhân ngư mờ mịt nhìn xung quanh, ba ba đâu rồi? Vì sao không thấy?
"Nhóc con nhà ai đây?" Bỗng nhiên trên đầu truyền tới âm thanh non nớt của bé trai.
Đông cục cưng cố gắng ngẩng đầu lên xem, đó là một nhân ngư tóc đen đuôi đen, vẫn còn vị thành niên, dáng vẻ như là năm sáu tuổi, chỗ đuôi mắt có đồ văn giống cha, vẻ mặt cậu nhóc không cảm xúc khi nhìn lại, khá là ngầu.
Ha! Là tộc nhân của ba ba.
Đông cục cưng tức khắc cảm thấy cậu nhóc thân thiết bội phần, bé không hề sợ hãi cậu trai mặt mũi lạnh lùng này, đung đưa đuôi cá, bơi tới trên bả vai cậu. Bé giơ đôi tay nhỏ, ôm lấy cổ người ta, nỗ lực nhón chân, chỉ vào đồ văn trên đuôi mắt cậu nhóc, "pa..."
Hàn Trạm nhíu mày, lúc này cậu mới phát hiện nhóc nhân ngư này vậy mà chưa biết nói chuyện, "Nhóc biết nhà mình ở đâu không?"
Đông cục cưng hoang mang lắc đầu.
Không xong, chẳng lẽ là tiểu nhân ngư bị vứt bỏ? Hàn Trạm suy đoán xem có gia đình nhân ngư nào ở gần đây không.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có nhà chú Lôi Triết, trước đây không lâu Hàn Trạm có nghe thấy, tiểu nhân ngư nhà chú Lôi Triết sắp nở, chẳng lẽ nhóc con này là của nhà chú Lôi Triết?
Hàn Trạm chọc chọc cái bụng nhỏ của Đông cục cưng, "Em là tiểu nhân ngư nhà chú Lôi Triết hả?"
Không nghĩ tới lực độ đầu ngón tay quá lớn, tiểu nhân ngư bị chọc nghiêng người từ trên bả vai Hàn Trạm lăn xuống.
Thấy thế, Hàn Trạm vội vàng xòe tay đón lấy tiểu nhân ngư.
Đông cục cưng ngã trong lòng bàn tay Hàn Trạm, còn hơi ngốc, nhưng mà nghe thấy tên cha Lôi Triết, đôi mắt long lanh xanh thẳm sáng lên, bé nắm lấy lọn tóc dài buông xuống của Hàn Trạm, vội vàng mở miệng, "pa..."
"Được rồi, anh biết rồi." Hàn Trạm xác định, nhóc này hẳn là nhà chú Lôi Triết lạc mất, cậu nâng tiểu nhân ngư lên, "Anh dẫn em đi tìm chú Lôi Triết."
Hàn Trạm nghĩ không rõ, chú Lôi Triết là nhân ngư mạnh như thế, sao lại sinh ra tiểu nhân ngư yêu kiều thế này.
Đông cục cưng nghe rõ ràng, anh trai nhỏ ngầu ngầu dẫn bé đi tìm ba, bàn tay nho nhỏ của nhóc con ôm lấy ngón tay Hàn Trạm, má cọ cọ một cái, gương mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa.
Cám ơn ăn.(2)
Hàn Trạm không được tự nhiên giật giật ngón trỏ bị Đông cục cưng ôm lấy, tiểu nhân ngư này thật mềm, có hơi...muốn xoa đầu.