Bị sự hấp dẫn to lớn trước mắt điều khiển, đôi song sinh nháy mắt hóa thân thành hai tiểu ác ma điên cuồng.

Bọn chúng đứng trên mặt hồ, nhìn xung quanh một lần, sau đó chia ra chạy về phía khác nhau.

Lâm Tuyết Nhi trước tiên là đến trước mặt Dương Vũ Tinh và Từ Siêu.

"Chị Dương Vũ Tinh, chú Từ Siêu, hai người là thủ hạ của Lãnh Chúa Hắc ám, hẳn là phải nghe theo mệnh lệnh của Lãnh Chúa Hắc Ám, công khai ra thân phận của mình, không cho chủ nhân thêm phiền phức." Lâm Tuyết Nhi nghiêm túc nói.

"...Cái này, bạn nhỏ, sao lại hoài nghi hai người bọn chú đầu tiên chứ? Bọn chú đương nhiên là theo phe của Lãnh Chúa Hắc Ám rồi." Từ Siêu bất đắc dĩ nói: " Nếu bọn chú là Thiên Sứ Quang Minh, làm sao lại làm thuộc hạ của Lãnh Chúa Hắc Ám được?"

" Chú à, đừng có dông dài nữa, mau lấy thẻ ID ra đi." Lâm Tuyết Nhi nói: " Không lẽ các người nghĩ rằng Lãnh Chúa Hắc Ám thật sự tín nhiệm mình sao?"

" Ha ha, em gái đây thật là lợi hại." Dương Vũ Tinh nhếch mép: " Chị đương nhiên không sợ rồi, chị trung thành với Lãnh Chúa Hắc Ám, thân phận đương nhiên trong sạch."

Cô thản nhiên lấy trong ống tay áo ra một tấm thẻ, tấm thẻ kia giống Vương Vân Chi như đúc, là tấm thẻ trắng.

"..." Từ Siêu thấy Dương Vũ Tinh công khai thân phận, cũng không giữ được bình tĩnh, sợ bị Hạ Lẫm hoài nghi, cũng vội vàng xuất thẻ của mình ra, dùng sức lắc tấm thẻ trước mặt Hạ Lẫm: " Nhìn đi, tôi cũng chỉ là bình dân thôi, bình dân thuần túy!"

Lâm Tuyết Nhi thấy hai người đều không có vấn đề, chuyển sang hướng hai người còn lại --- Vương Diệc và Vương Vân Chi.

Vương Vân Chi bên này đang bị Lâm Đồng nhi nhào vào trong lòng, Lâm Đồng Nhi ôm eo Vương Vân Chi, dùng sức trèo lên người cậu, một tay còn lại mò mẫm tới lui trong quần áo cậu, miệng rất có khí lực mà hô: "Anh Vân Chi, anh Vân Chi, anh đem thẻ cho em xem tí đi."

"...." Vương Vân Chi không khỏi cảm thấy chính mình có phải đã quá hiền lành hay không, ngay cả đứa nhóc như vậy cũng có thể khi dễ mình.

Hạ Lẫm ở bên cạnh cảm thấy có chút hứng thú, hoàn toàn không đề cập đến chuyện mình đã nghiệm qua thân phận của cậu.

"Được rồi, đừng quậy." Vương Vân Chi không muốn bị nó kéo loạn y phục, lấy ra thẻ.

Lâm Đồng Nhi sau khi nhìn thấy tấm thẻ trắng của Vương Vân Chi, thất vọng thở dài, chuyển sang phía Vương Diệc.

Vương Diệc cũng không sợ mấy đòn tập kích của lũ nhóc, hắn mang theo nụ cười bất cần đời bị Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi nhào tới lục soát mấy lần, cuối cùng moi từ túi quần bên hông ra một tấm thẻ trắng.

Bốn tấm thẻ trắng?

Bốn người ở đây, không ai có thân phận đặc biệt.

"Khoan đã." Dương Vũ Tinh đem mũi nhọn chĩa về hai đứa trẻ: "Hai người bọn em thì sao? Biết đâu một trong hai là Thiên Sứ Quang Minh."

"Sẽ không." Vương Vân Chi thấp giọng nói.

Nếu giữa cặp song sinh có một người là Thiên Sứ Quang Minh, đứa còn lại đã sớm sử dụng năng lực để đối phó chị em của mình.

Lâm Đồng Nhi bĩu môi, Lâm Tuyết Nhi không biểu tình, cả hai đều lấy ra thẻ ID của mình.

Đều là thẻ trắng.

Nếu như vậy, Thiên Sứ Quang Minh chỉ còn có thể là một trong hai người còn lại

Dư Lệ, Lục Sóng.

Thế nhưng, hai người bọn họ đã biến mất khá lâu, không biết đang nơi nào, nếu như Thiên Sứ Quang Minh là một trong hai, có lẽ bọn họ đang hợp sức nghĩ cách giết chết Lãnh Chúa Hắc Ám.

"Hai người kia đâu?" "Em muốn tìm bọn họ."

Cặp song sinh cắn răng, cùng nhau đồng thanh.

"Đừng đùa chứ, bọn tao không chấp nhặt lũ nhóc chúng mày, là bởi do bọn tao không có thân phận đặc biệt." Vương Diệc cười lạnh: "Nhưng Dư Lệ và Lục Sóng thì không giống vậy, bọn bây nếu đoạt thẻ như khi nãy, có khi tám chín phần mười bị lũ ấy một phát đạp ra ngoài không chừng."

"Sẽ không đâu." Lâm Tuyết Nhi lập tức nói, nó bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu:"Tôi chỉ cần giả làm vẻ đáng thương là được, nói rằng tôi không thể đi được nữa, để bọn họ bế tôi, sau đó chỉ cần thừa dịp bọn họ không để ý mà lén tìm thẻ..."

"Xì, tao hiểu sao chị mày lại muốn giết mày đến vậy rồi." Vương Diệc nhún nhún vai.

Lâm Đồng Nhi bên kia cũng không khá hơn chút nào, đang xoắn tay áo chuẩn bị tìm hai người kia."

Sói con trong ngực Vương Vân Chi ngon giấc quá lâu, vừa rồi bị hành động của Lâm Đồng Nhi đánh thức, không thể yên lặng ngủ tiếp nữa. Đột nhiên nó liền kêu một tiếng, nhảy ra khỏi người Vương Vân Chi, đáp xuống mặt tuyết.

Ngay sau đó, giống như ngửi được mùi hương gì đó, mũi nhỏ hít hít, một đường lần theo mùi hương kia chạy đi.

Vương Vân Chi đành phải đi theo sau nó.

Sói con chạy về phía rừng rậm cách đó không xa, tốc độ rất nhanh, Vương Vân Chi có chút theo không kịp.

Cậu vừa chạy vừa nghi hoặc mùi hương sói con đã ngửi được là gì, chẳng lẽ là tung tích của Dư Lệ và Lục Sóng? Thế nhưng sói con trước đây không hề quan tâm đến bọn họ cơ mà, mà sói con lại rất ghét Hạ Lẫm, không có khả năng giúp Hạ Lẫm tìm người.

Sói con chạy phía trước, Vương Vân Chi đuổi theo phía sau, dưới cậu còn có thêm cặp song sinh, cũng đang cố sức đuổi theo cậu.

Cặp song sinh không biết đi đâu để tìm Dư Lệ và Lục Sóng, thấy sói con chạy, liền cho rằng nó đang dẫn đường, đi theo sói con nhất định có thể tìm thấy.

Không ngờ được, bọn chúng đánh bậy đánh bạ vậy mà lại thấy được thật.

Vương Vân Chi chạy vào trong rừng, đến một khu cây cối rậm rạp, chạy vào sâu bên trong một đoạn, đến một khu trước đó bọn họ thường đốn củi thì dừng lại.

Ngay trên gò đất trước mặt, có hai thi thể. Đó là Dư Lệ và Lục Sóng, y phục lông thú trên người cả hai đã bị xé rách nát bươm, lộ ra thi thể tím xanh bên dưới, mặt, cổ và nhiều chỗ đều bị thứ gì đó cắn xé, thịt cũng bị ăn hết không ít, bụng bị xé rách, nội tạng bị kéo hết ra ngoài, vài cái vẫn còn rơi vãi trên mặt đất, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, khắp nơi văng đầy máu tươi, tản ra mùi hương tanh tưởi nồng đậm, chỉ còn có thể nhìn ra thân phận bọn họ qua quần áo, kiểu tóc và thân hình còn sót lại.

Sói con ngửi ngửi bên cạnh bọn họ, sau đó rất nhanh chạy lại về phía Vương Vân Chi.

Cứ như vậy mà....chết đi sao?

Vương Vân Chi đắm chìm trong sự khiếp sợ, vài giây sau cậu mới lấy lại phản ứng bước lên trước xem xét --- đúng là Dư Lệ và Lục Sóng không sai, y phục bên trong của Dư Lệ chính là đầm dạ hội màu đỏ, đã bị xé thành mảnh nhỏ nhưng vẫn còn nhận ra được, âu phục rách rưới của Lục Sóng và đồng hồ cũng ở đây.

Vết thương như thế, phương thức công kích như thế, rất quen thuộc, giống với đám sói trước đó.

" Oa"

"Ở đây!"

Phía sau truyền đến hai tiếng kêu của cặp song sinh.

Bọn chúng không hề bị khung cảnh máu me trước mắt hù dọa, ngược lại có chút kinh hỉ, bọn chúng chen lấn chạy đến, lục lọi trên thi thể đã đông cứng.

Không qua bao lâu, cả hai liền tự mình tìm ra một tấm thẻ.

"Dư Lệ là người bình thường." Lâm Đồng Nhi rút từ váy Dư Lệ ra một tấm thẻ trống không, cực kỳ thất vọng và suy sụp.

"Lục Sóng là Thiên Sứ Quang Minh!" Lâm Tuyết Nhi hưng phấn đến mặt đỏ bừng bừng, dùng sức quơ quạng tấm thẻ trong túi áo Lục Sóng.

"Anh Vân Chi! Làm chứng giúp em, là em tìm ra Thiên Sứ Quang Minh!" Lâm Tuyết Nhi cầm thẻ chạy về hướng Vương Vân Chi, phấn khích đến mức bình tĩnh thường ngày cũng không có.

Vương Vân Chi cúi đầu nhìn xuống, tấm thẻ kia có màu vàng kim nhạt, trên thẻ vẽ một người sau lưng có hai cánh thiên sứ, toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, chắp tay trước ngực như đang cầu nguyện.

Lục Sóng là Thiên Sứ Quang Minh?

Vương Vân Chi nhớ lại một chút, xác thực Lục Sóng luôn cùng mọi người cố gắng giải đáp manh mối, nhưng cũng không nổi bật bao nhiêu, có lẽ ông vì muốn che giấu tung tích nên mới cố gắng ẩn mình như vậy.

"Tốt quá rồi tốt quá rồi, em có thể trở thành thủ hạ của Lãnh Chúa Hắc Ám rồi." Lâm Tuyết Nhi hưng phấn như sắp được thưởng kẹo, nó ôm chặt thẻ Thiên Sứ Quang Minh trong lòng, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt quỷ dị liếc nhìn Lâm Đồng Nhi đang mất hồn phảng phất nhìn thấy bộ dáng mình bị giết chết.

Lúc lâu sau, âm thanh lười biếng của Hạ Lẫm mới từ sau lưng truyền đến.

" Mọi người phát hiện ra gì rồi?"

Hạ Lẫm mang theo Dương Vũ Tinh và Từ Siêu đi xuyên qua cánh rừng đến gò đất này, còn có Vương Diệc đang đứng xa xa đang quan sát, Vương Diệc không phải thủ hạ của Lãnh Chúa Hắc Ám, thế nên đề phòng giữ khoảng cách nhất định với Hạ Lẫm, nước giếng không phạm nước sông.

"Lãnh Chúa Hắc Ám!" Lâm Tuyết Nhi vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Lẫm, như đang hiến dâng vật quý đem thẻ Thiên Sứ Quang Minh đưa cho y: " Anh xem, em lấy được, Thiên Sứ Quang Minh!"

Hạ Lẫm cầm lấy thẻ, nhìn một chút rồi cười khẩy.

"Là em tìm được trên người bọn họ, là em tìm được Thiên Sứ Quang Minh." Lâm Tuyết Nhi hưng phấn nói.

"Hai người bọn họ đều đã chết, bọn em cùng nhau tìm thấy!" Lâm Đồng Nhi hiện giờ đã khai khiếu, nó đã có thể nghe thấy giọng nói của Lâm Tuyết Nhi, nhưng vẫn còn nhìn không rõ được hình dáng Lâm Tuyết Nhi, nó rất gấp, dùng sức cưỡng từ đoạt lý.

Hạ Lẫm không nói gì, tiến lên phân tích kỹ càng tử trạng của Dư Lệ và Lục Sóng.

"Lãnh Chúa Hắc Ám, Lãnh Chúa Hắc Ám, anh có thể thu nhận em làm thủ hạ được chưa?" Đôi mắt Lâm Tuyết Nhi sáng lấp lánh.

Hạ Lẫm qua loa xoa đầu nó: "Lâm Tuyết Nhi, em làm tốt lắm."

Trong nháy mắt, Lâm Đồng Nhi bị dọa đến trắng bệch cả mặt, chạy đến ôm lấy chân Hạ Lẫm, dùng sức hô: "Không đúng, không đúng, bọn em là cùng nhau tìm được, em hẳn là cũng được trở thành thủ hạ của anh..."

Hạ Lẫm không để ý đến nó, chỉ hướng về phía sau vỗ tay hai tiếng.

Dương Vũ Tinh và Từ Siêu nhận được mệnh lệnh, liếc  mắt nhìn nhau, đi lên phía trước, mỗi người một bên đem Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi tách ra.

"?" Lâm Tuyết Nhi không kịp phản ứng, còn tưởng đây là nghi thức gì.

Ngay sau đó, Dương Vũ Tinh cùng Từ Siêu lấy ra hai chiếc lồng được làm bằng nhánh cây thô ráp, đem cặp song sinh mỗi bên đặt vào, dùng đinh cài chiếc lồng lại.

Chiếc lồng không lớn, nhưng trẻ con co mình lại thì vừa vặn.

"Mấy người muốn làm gì?" Lâm Tuyết Nhi vốn đang phấn khích, lập tức trở nên sợ hãi giãy dụa.

Dương Vũ Tinh không để ý đến bọn chúng, cười híp mắt nói: "Em gái, mấy đứa ồn quá, nên Lãnh Chúa Hắc Ám không muốn thu ai làm thủ hạ hết, trước cứ giam lại, khỏi phải làm loạn."

" Anh, anh là tên lừa gạt!" Lâm Tuyết Nhi nhìn về phía Hạ Lẫm, ủy khuất khóc lên.

.....

Vương Vân Chi không nghĩ tới Hạ Lẫm lại ấu trĩ thế, ngay cả con nít cũng chơi xấu.

"Sao vậy? Lão sư." Hạ Lẫm bày vẻ mặt ủy khuất so với Lâm Tuyết Nhi chỉ hơn chứ không kém: "Tôi xử lý như thế chẳng lẽ không hoàn mỹ sao?"

Vương Vân Chi cứng đờ nhẹ gật đầu.

Người trưởng thành quả thật không nên tác thành cho đám trẻ chém giết như vậy, cách làm của Hạ Lẫm rất ổn, nhưng mà toàn bộ quá trình.... Cái tác phong tà khí kia đâu rồi?

"Thật tốt quá." Từ Siêu thở một hơi dài, kéo lấy chiếc lồng ra ngoài: "Hiện giờ Thiên Sứ Quang Minh đã chết, chúng ta đã có được chìa khóa, có thể trực tiếp rời khỏi đây rồi."

Đám người cùng nhau ra khỏi khu rừng, sắc trời đã dần tối lại.

Vương Vân Chi quay đầu lại, nhìn thi thể Dư Lệ và Lục Sóng, nội tâm ngũ vị tạp trần, đột nhiên, cậu không cách nào khống chế mình, trong đầu hiện ra vô số âm mưu.

Dư Lệ và Lục Sóng thật sự là bị đàn sói giết chết sao? Đây chỉ là việc ngoài ý muốn?

Hạ Lẫm, có năng lực điều khiển đàn sói.

Hạ Lẫm đôi khi rất để ý ánh mắt của mình, không muốn bị mình trách cứ quá đáng, nghĩ như vậy đúng là có hơi đề cao bản thân, nhưng sự thật lại như thế.

Chuyện này là sự cố sao? Có phải do Hạ Lẫm bố trí hay không? Trước đó thao túng đàn sói cắn chết Dư Lệ và Lục Sóng, sau đó vờ như việc này không hề liên can đến mình, không hề hay biết, chờ cho thi thể của bọn họ được tìm thấy...Như thế đã đạt được mục đích giết chết Thiên Sứ Quang Minh, còn không bị mình trách cứ.

Lục Sóng đã là Thiên Sứ Quang Minh, Hạ Lẫm chỉ cần giết chết Lục Sóng là đủ rồi, vì sao lại còn kéo theo Dư Lệ vô tội?

Đắm chìm trong phán đoán như thế, Vương Vân Chi chỉ cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều run rẩy.

Thẳng đến lúc Hạ Lẫm vỗ nhẹ lên bả vai cậu.

" Lão sư, anh có phải lại đang trách cứ tôi không?" Hạ Lẫm tiến đến tai cậu, nhẹ giọng thì thầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play