Giấc ngủ của Vưu Hạo Vũ rất nhẹ. Trong lúc mơ màn nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa ra vào. Phản ứng đầu tiên liền nghĩ ngay là trộm, nhưng sau lập tức phủ định suy nghĩ này.

Những hộ gia đình trong khu biệt thự đều rất giàu có, các phương tiện bảo an cũng đều rất nghiêm ngặt, không thể nào lại có trộm lẻn vào.

Là Đỗ Hữu sao? Sớm thế này xuống dưới làm gì, hay đi uống nước? Nhớ tới Đỗ Hữu, Vưu Hạo Vũ lập tức tỉnh táo, xoay người ngồi dậy.

Cậu xuống giường, đi mở cửa phòng cho khách. Sau đó, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau. Rất nhỏ, nghe không quá rõ ràng. Mở cửa đi ra ngoài, thì thấy cửa ra vào cuối hành lang đang mở. Đỗ Hữu và một người khác đứng ở một nơi cách đây mấy mét, hình như đang nói chút gì đó.

Cậu không khỏi nhíu mày, đi ra ngoài.

Lúc vừa ra đến cửa, còn chưa kịp lên tiếng thì thấy người nọ vòng ra sau Đỗ Hữu, ngừng ở khoảng cách ước chừng nửa thước. Sau đó một tay đỡ lấy bả vai Đỗ Hữu, một cái tay khác nắm tay Đỗ Hữu, cúi đầu xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở sau cổ anh.

Tuy rằng chỉ khẽ chạm một chút liền ngẩng đầu.

Vưu Hạo Vũ biết đối phương chắc chắn thấy mình. Bởi vì vào lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt đối phương lướt qua đây, chẳng có gì là không thấy cả.

Mỗi một cử chỉ của người đó như làm cho cậu xem.

Vưu Hạo Vũ ngơ ngẩn, mà sau khi sự kinh ngạc ngắn ngủi ấy qua đi, lồng ngực liền dâng lên một ngọn lửa giận, cùng với sự ghen tuông ngập trời.

Gần như Vưu Hạo Vũ chẳng suy nghĩ gì cả, cậu bước đến, một phen túm lấy cánh tay Đỗ Hữu, kéo người ra phía sau mình. Vưu Hạo Vũ căm tức nhìn người khách không mời mà đến trước mặt mình: "Mày làm gì đấy?"

Tần Qua vẫn cười, nhưng nụ cười nhìn rất lạnh. Nhìn người, lại như không nhìn người. Tầm mắt lướt qua bả vai, nhìn Đỗ Hữu. Vưu Hạo Vũ dịch một bước, ngăn trở tầm mắt Tần Qua. Cậu chợt nắm tay Đỗ Hữu, kéo vào nhà, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Tần Qua đứng ở ngoài cửa, bóng dáng đen đặc bị đèn đường kéo thành một đường dài. Tần Qua ngẩng đầu, dưới đáy mắt là bóng tối xa xăm, ảnh ngược là bầu trời đêm ảm đạm không ánh sáng.

Vưu Hạo Vũ thẳng đến khi đóng cửa mới dừng lại. Tiếp theo xoay người, tầm mắt lần thứ hai trở lại trên người Đỗ Hữu.

Cậu không biết nên làm gì, và nên nói gì.

Chỉ là hành động vừa rồi của Tần Qua như là cố ý làm cho cậu xem, khiến người khó chịu.

Đỗ Hữu có thể cảm giác được Vưu Hạo Vũ đang giận, bởi vì nó quá rõ.

Anh suy nghĩ, nói: "Đánh thức cậu sao, tôi……" Nhưng còn chưa dứt lời, bả vai đã bị người nắm lấy, rồi thân mình bị xoay lại, bị Vưu Hạo Vũ đè lên bức tường lạnh băng.

Tay trái Vưu Hạo Vũ ấn vai anh xuống, tay phải để bên tai. Gân xanh nổi khắp bàn tay, như đang cố áp chế cảm xúc của mình.

"……"

Vưu Hạo Vũ muốn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Tại sao đã tối rồi hai người còn cùng ra ngoài, tại sao Tần Qua lại đột nhiên làm ra hành động đó.

Nhưng cậu có thể hỏi không?

Khoảng cách của bọn họ vất vả lắm mới kéo gần lại một chút. Cậu không muốn vì lòng ghen ghét của bản thân mà khiến Đỗ Hữu rời xa mình.

Nhưng cậu không cam lòng!

Vưu Hạo Vũ nâng tay phải lên, xoa tóc Đỗ Hữu. Sau đó đi đưa tay xuống vuốt ve rồi chạm vào sau cổ anh.

Vừa rồi Tần Qua chạm vào chỗ này.

Tay cậu không khống chế được mà bắt đầu run rẩy. Cậu nhìn chăm chú vào mắt Đỗ Hữu, chậm rãi hạ xuống.

Cậu ta tính làm gì?

Ngay cả anh cũng không rõ.

Hai cái đầu dần dần gần hơn.

Đột nhiên trước ngực Vưu Hạo Vũ bị người ghìm lại, rồi đẩy một phát. Sức rất lớn, khoảng cách hai người lập tức bị kéo ra. Vưu Hạo Vũ lảo đảo vài bước rồi đứng yên.

Chuyện này đối với Đỗ Hữu mà nói chỉ là hành động theo bản năng. Lần này đối phương cách quá gần, gần như muốn sát khuôn mặt anh. Vậy nên trong lúc ngắn ngủi ấy anh biết Vưu Hạo Vũ muốn làm gì. Sau khi bị kabedon, không phải là niết cằm mà anh từng xem. Sau khi Vưu Hạo Vũ bị anh đẩy ra, lại lộ ra vẻ mặt khó có thể miêu tả.

Như là bi thương, như là mất mát. Cảm xúc đó quá phức tạp, Đỗ Hữu không rõ.

"A, xin lỗi." Giờ Đỗ Hữu mới phản ứng lại.

Hiện tại hai người đang trong "quan hệ bạn trai", làm mấy hành động hơn một chút cũng có thể.

Anh mở hai tay ra, "Tôi quên mất, lại đây đi." Nhưng mà Vưu Hạo Vũ cũng không lại, cậu nhìn anh, sau đó cúi đầu.

Tay Đỗ Hữu giơ trên không trung nửa ngày, mà đối phương cũng không chịu đến. Anh rũ tay xuống, "Không làm nữa?"

Thân thể Vưu Hạo Vũ chấn động, tiện đà giương mắt nhìn lại. Vưu Hạo Vũ biết, cậu biết sẽ thế này từ trước rồi.

Đỗ Hữu chấp nhận mình, bao dung mình, tất cả đều được thành lập trên cở sở "hai người đang quen nhau". Bởi vì hai ngày nay hơi thân mật một chút, mà làm cậu lập tức đắc ý vênh váo.

Nếu Đỗ Hữu không cẩn thận "Quên mất" cái mối quan hệ này, thì đối với việc cậu tiến gần hơn chút, đối phương vẫn sẽ có thái độ bài xích như cũ.

Đỗ Hữu có thể "Chịu đựng" việc cậu chạm vào anh, "Chịu đựng" nụ hôn của cậu, có thể nói những lời này đó với cậu, đều là đang làm tròn mối quan hệ "Bạn trai" của hai người.

Vậy thì thằng đó là chuyện thế nào?!

Nắm tay của Vưu Hạo Vũ đột nhiên chặt lên. Đây nhất định không phải là tình cảm anh em thuần khiết. Ít nhất thằng đó có tình cảm với Đỗ Hữu, có thể làm ra cái loại hành động cỡ đó nhất định không phải tình anh em đơn thuần. Nhưng Đỗ Hữu thì sao? Gần như không kháng cự việc thằng đó chạm vào người. Hoặc là nói anh không hề có phản ứng gì cả.

Đỗ Hữu thấy Vưu Hạo Vũ nửa ngày không nói lời nào, có chút kỳ quái: "Cậu làm sao vậy?"

Anh tưởng mình tránh Vưu Hạo Vũ, cho nên mới làm đối phương không nói lời nào. Vì thế chủ động nắm tay cậu, hỏi lại lần nữa: "Vừa nãy tôi quên mất, muốn lần nữa không?"

Vưu Hạo Vũ gục đầu xuống, nhìn năm ngón tay thon dài kia. Đỗ Hữu rất giống con người, mặt ngoài nhìn không khác biệt gì, nhưng cũng chỉ gần giống mà thôi. Bắt chước nhiệt độ cơ thể con người, nhưng không có máu chảy trong huyết quản, giống như một hồ nước lặng. Nhưng dù là vậy cậu cũng muốn lại gần anh, chạm vào anh.

Giọng cậu anh ách, gian nan nói: "Không phải…… chuyện này."

Đỗ Hữu: "Vậy chuyện gì?"

Vậy chuyện gì?

Hầu kết Vưu Hạo Vũ lên xuống, lần nữa nhìn về phía Đỗ Hữu: "Em thích anh."

"?" Đỗ Hữu nói: "Tôi biết."

Vậy nên chúng ta mới quen nhau này.

Khóe miệng Vưu Hạo Vũ hạ xuống.

Không khí lập tức lắng đọng lại, nhiệt độ không khí như rơi xuống hầm băng, trở nên rất lạnh lẽo.

"Ngủ đi."

Kết quả vẫn là Vưu Hạo Vũ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Cậu nhìn Đỗ Hữu, hình như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Cậu xoay người, trở về phòng mình.

Đỗ Hữu nhìn theo bóng lưng của cậu, sau khi cửa đóng lại thì ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Không hiểu."

Anh nhẹ giọng nói ra. Chỉ là không ai có thể trả lời nghi vấn của anh.

Ngày hôm sau lúc rời giường, Vưu Hạo Vũ đã khôi phục thái độ bình thường của mình. Đỗ Hữu còn tưởng rằng mình chọc giận đối phương, nhưng thấy cậu không nói gì nên cũng không nhắc lại.

Bữa sáng hôm nay là món kiểu Nhật, Vưu Hạo Vũ vẫn giúp dì giúp việc làm cơm như cũ. Cơm tẻ, một chén canh, thêm cá nướng vừa chín. Khói trắng từ món ăn bốc lên làm người ngồi phía đối diện trông rất mơ hồ.

Hai người yên lặng mà ăn bữa sáng.

"Tik tik."

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang bầu không khí im lặng một cách trầm trọng.

Tiếng chuông vang lên từ trong túi quần Vưu Hạo Vũ.

Cậu nhìn thoáng qua Đỗ Hữu, tiếp theo lấy điện thoại ra ấn nghe. Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe đầu kia nói chuyện.

Cuối cùng trở lời một câu: "Tôi biết, đi ngay đây." Nói xong Vưu Hạo Vũ liền ngắt cuộc gọi. Cậu im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau mới nhìn sang, nói: "Là người đại diện gọi."

Cậu như muốn cười nhưng nó lại trông quá khó coi, vậy nên không cười nữa.

Chế tác hậu kỳ của bộ điện ảnh xảy ra chút chuyện, bộ phận hình ảnh nói là phải quay bù. Mà thời gian thật sự rất gấp, cần phải lập tức chạy đến nơi. Đến nỗi cần mấy ngày mới quay xong, nhưng vẫn không chắc lắm.

"Em nghĩ vẫn cần chút thời gian." Vưu Hạo Vũ muốn nói lại thôi.

Cậu không muốn cứ kết thúc một cách qua loa như vậy. Nhưng cậu không thể không nghe theo yêu cầu của đoàn phim được. Hoặc là cậu có nên nói anh tạm dừng một lúc, chờ cậu có thời gian rồi sẽ tiếp tục "Trò chơi bạn trai" này.

Cái suy nghĩ này cũng quá buồn cười rồi. Vưu Hạo Vũ đứng lên, chân ghế trượt trên đất phát ra tiếng vang chói tai. Cậu vòng đến trước người Đỗ Hữu, đặt một bên đầu gối rồi ngồi xổm xuống.

Do dự trong chốc lát, cậu nâng cánh tay, nhẹ nhàng cầm tay Đỗ Hữu. Sau đó giống như ngày đầu tiên hai người ngồi trong rạp xem điện ảnh, mười ngón giao nhau.

Không như cậu, làn da Đỗ Hữu rất tinh tế, một vết chai cũng không có. Có lẽ là do bắt chước theo cơ thể con người, nên luôn duy trì trạng thái tốt nhất.

Vưu Hạo Vũ ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Đỗ Hữu. "Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này."

Đỗ Hữu trả lời: "Không cần khách sáo."

Vưu Hạo Vũ im lặng trong chốc lát, nói: "Chuyện này cũng nên kết thúc thôi."

Lực tay cậu ngày càng tăng, "Em sẽ không vọng tưởng nữa đâu, em sẽ chỉ làm nghệ sĩ của anh thôi……"

Vưu Hạo Vũ không thể nói thành lời. Có lẽ chung đụng thêm mấy ngày nữa thì kết cục cũng sẽ không thay đổi gì thêm. Cậu sẽ tiếp tục sống trong giấc mơ đẹp của bản thân. Nếu cứ tiếp tục cho đến khi mối quan hệ này chấm dứt, thì chi bằng kết thúc sạch sẽ lưu loát tại đây đi.

Vưu Hạo Vũ nhắm mắt.

Sao có thể sạch sẽ lưu loát được đây?

Cậu buông tay Đỗ Hữu ra, đứng lên.

"Em đi đây."

Lời tạm biệt này bao hàm rất nhiều ý nghĩ, nó không chỉ là tạm biệt ở hiện tại. Ý của nó là quan hệ của hai người sẽ trở về như trước kia.

"……"

Cậu gần như dùng hết sức mình mới không nói ra ý muốn tiếp tục. Bởi thứ cảm xúc từ gốc rễ tâm can này thực sự rất mãnh liệt. Mà cậu không biết liệu Đỗ Hữu cũng có suy nghĩ như mình chăng.

Vưu Hạo Vũ nhìn người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc gì kia, đành rũ mi mắt xuống.

Hẳn là không có.

Lúc ấy tại sao cậu lại cảm thấy chỉ cần có cơ hội thì quen thử cũng chẳng sao. Tuy rằng quyết định đó cậu không hối hận. Dù có quay ngược thời gian cậu cũng sẽ nói như vậy.

Có lẽ do chuyện bên đoàn phim nên ngay cả cơm sáng Vưu Hạo Vũ cũng chưa ăn. Sau khi người đi Đỗ Hữu nhìn một bàn đồ ăn. Tuy nhiều ít thế nào anh cũng đều ăn cho hết.

Đỗ Hữu không khỏi giơ tay xoa ngực, nhưng cảm giác này thật kỳ lạ.

Vài ngày sau.

Họp xong, Đỗ Hữu từ phòng họp đi ra. Đi bên cạnh còn có Thẩm tổng. Cuộc họp vừa rồi đúng là nhằm vào việc ổn định giá thành sản phẩm liên danh giữa tập đoàn Thẩm thị và Đỗ thị, bàn bạc xong hai bên mới đưa ra kết luận cuối cùng.

Hai người song hành cùng đi phía trước. Trợ lý Tiêu và trợ lý Đổng đi theo phía sau. Sắp đến trước thang máy, Thẩm Thần giả vờ vô tình nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa. Lúc sau cậu có việc không?"

Đỗ Hữu quay đầu lại nhìn trợ lý Tiêu. Cô đẩy mắt kính, nói: "Đỗ tổng, hôm nay anh tạm thời không có việc."

Thẩm Thần nghe vậy, nói: "Rảnh thì đi nhà hàng ăn không?"

Đó là một nhà hàng đồ ngọt. Hai ngày trước, Thẩm Thần sớm đã phái người mua mấy món đưa đến công ty Đỗ Hữu.

Nếu không có việc gì khác, Đỗ Hữu gật đầu: "Được."

Thang máy "Ting" một tiếng vang lên, cửa thang máy mở ra. Hai người trước sau đi vào. Trợ lý Tiêu và trợ lý Đổng đồng thời dừng bước, không theo vào.

Trợ lý Tiêu còn phải về sửa sang lại tư liệu cuộc họp, còn trợ lý Đổng vì không quấy rầy cấp trên, nói mình muốn cùng người của tổ hạng mục ra ngoài.

Đi vào bãi đỗ xe mà tài xế đang chờ. Tuy Thẩm Thần sẽ lái xe, nhưng do chân bị thương nên không tiện, vậy nên đi ra ngoài đều cần người lái thay.

Hai người cùng ngồi xuống.

Thời gian ước chừng tới chạng vạng. Hoàng hôn bao phủ phía chân trời, tầng mây đan xen nhau, phô ra nhiều sắc thái đẹp đẽ.

Nhà hàng đó nằm ở tầng cao nhất của tháp trong thành phố, là một nhà nhà hàng buffet, giá cả sang quý. Trong nhà hàng có một thang lầu được xây theo dạng xoắn ốc nối thẳng lên sân thượng.

Đi lên là có thể ra bên ngoài. Chỗ cao thường gió rất lớn, đứng ở đó mặt sẽ bị thổi đến biến dạng. Nhưng vì nó là một địa điểm du lịch thành phố S, khách vẫn hứng thú bừng bừng chạy lên đó hóng gió sau khi ăn xong, từ chỗ cao nhất nhìn xuống các tòa cao ốc, ngắm nhìn cảnh đẹp thành phố S.

Mà nguyên nhân tòa tháp này nổi như vậy, trừ việc nó là kiến trúc sang quý đẹp đẽ. Còn bởi vì từng có một tin thế này —— có du khách vào đêm khuya chụp được một bức ảnh quỷ dị, trên sân thượng của nơi này có một bóng đen và một bóng trắng đứng phất phơ trong gió.

Cứ thế đồn qua đồn lại, làm nhà hàng buffet nối với sân thượng trong ảnh chụp dần dần có tên "Nhà hàng quỷ giết người trên không trung".

Thẩm Thần tất nhiên không biết mấy lời đồn đãi này. Hắn kêu trợ lý Đổng tìm một nhà hàng bánh ngọt, trợ lý Đổng nghĩ tới nghĩ lui, tìm thật lâu mới được một nơi vừa có phong cảnh tuyệt đẹp, không khí lãng mạn, rồi vừa phải là nơi mà hai người đàn ông cùng đến ăn mà không thấy xấy hổ.

Nhà hàng này chuyên tiệc đứng, giá cả lại sang quý, nếu không phải là ngày đặc biệt cần chúc mừng, người bình thường chắc chắn sẽ không tới nơi này, đến một lần nếm vị mới mẻ cũng đủ rồi.

Cho nên lúc hai người xuống xe cũng không thấy quá nhiều khách. Vết thương của Thẩm Thần vừa khỏi không lâu, đi đường có chút xóc nảy, vì không để mình mất khí chất, nên hắn bước khá chậm.

Có vài người đứng trước tòa tháp chờ thang máy. Nhìn bọn họ có vẻ là người một nhà, còn dắt theo hai đứa nhỏ. Trẻ con không kiên nhẫn, đứng một chút đã bắt đầu giỡn. Không biết trong hai đứa ai giỡn trước, một hồi liền đánh nhau, đứa này đuổi đứa kia chạy ra ngoài.

Đường đi rất hẹp, để tránh khách đến quá đông dẫn đến kín lối đi, nhà hàng thường lấy lan can ra chắn.

Thẩm Thần thấy hai đứa nhóc kia vọt đến chỗ mình, hơi nhíu mày, muốn né. Nhưng cái chân bị gãy xương kia đi đường còn hơi cứng, hành động khá chậm chạp. Mắt thấy sắp bị đụng, chợt bả vai Thẩm Thần bị kéo sang một bên.

Hai đứa nhóc kia ngay lập tức chạy thoáng qua.

"Có bị gì không?"

Giọng từ phía sau truyền đến.

Thẩm Thần quay đầu lại nhìn thì thấy là Đỗ Hữu. Chiều cao hai người không khác nhau mấy, mà lúc này lại đứng khá sát nhau, gần như có thể thấy được ảnh ngược bản thân trong mắt đối phương.

Thẩm Thần tức khắc cảm thấy hơi không biết làm sao, cảm thấy quá không ra gì. Liền nghiêng đầu, sửa sang lại quần áo: "Không sao."

Đỗ Hữu buông lỏng tay ra. Lúc này người lớn thấy hai đứa nhóc nhà mình không nghe lời, lớn giọng mắng.

"Đừng chạy, thiếu chút nữa là đụng người ta rồi. Còn quậy nữa là từ nay ở nhà!"

Những lời này vẫn rất có hiệu quả. Không lâu sau hai đứa nghe mắng đều ngừng chạy, ủ rũ cụp đuôi đi về chỗ.

Hai người đi tiếp, Đỗ Hữu đi tới phía trước Thẩm Thần. Thẩm Thần không biết đối phương là cố ý hay vô tình, hành động của Đỗ Hữu cứ như đang chắn đường cho hắn.

Hắn nhíu mày, túm chặt cánh tay Đỗ Hữu. Miễn cưỡng đi nhanh lên trước một chút, lúc này hai người mới song song nhau.

"Tôi không sao, cậu không cần che cho tôi."

Đỗ Hữu nhìn thoáng qua chân của Thẩm Thần. Chuyện gãy xương với anh cũng không lớn gì, nhưng với con người thì không. Một tai nạn xe, nằm viện hơn hai tháng. Mà đến giờ vết thương cũng không hoàn toàn khép lại.

Thẩm Thần chú ý tới tầm mắt Đỗ Hữu: "Sao vậy?"

Đỗ Hữu lắc đầu. Anh chỉ nghĩ con người thật yếu ớt. Mà con người ở một thế giới hòa bình thế này lại càng thế.

Hai người đi lên thang máy trong suốt. Gia đình kia thì đứng bên trong, có lẽ là lo lắng con lại gây chuyện, cha mẹ một trái một phải đều nắm chặt tay hai đứa con.

Thang máy đang đi lên, bởi vì toàn bộ thang máy như một hình hộp chữ nhật trong suốt, đứng ở trong có thể thấy được toàn bộ cảnh bên ngoài. Cả một rừng cây, các tòa kiến trúc, mấy chiếc xe, đều dần dần thu nhỏ lại, trở nên giống một đám mô hình.

Bọn nhỏ dính vào cạnh thang máy, phát ra mấy tiếng hô to, chúng nó sợ mình sẽ ngã xuống.

Ra thang máy, qua hành lang dài là có thể vào trong nhà hàng. Toàn bộ nhà hàng này được thiết kế dạng hình cung, mọi vật bày trí đều được sắp xếp dựa theo cái cột hình trụ ở trung tâm nhà hàng. Mà tiệc đứng cũng được bày y như vậy. Bên trái là đồ ăn, rau, và các món khác, bên phải là điểm tâm và nước trái cây.

Đồ ăn phong phú tinh mỹ, thêm ánh đèn ấm áp chiếu xuống, khiến người ta muốn ăn nhiều hơn. Tuy nói là vé đồ ngọt, nhưng trợ lý Đổng còn mua rất nhiều phiếu đồ ăn khác nữa.

Đỗ Hữu chưa từng đi ăn buffet bao giờ. Cho dù đi cũng sẽ ăn không nhiều như thường ngày. Bởi vì dựa vào cái miệng của anh, tin chắc rằng từ nay về sau sẽ luôn nằm trong danh sách đen các nhà hàng buffet.

Hai người chọn chỗ gần cửa sổ. Đèn của nơi này là màu vàng ấm, mà ngoài cửa sổ lại là một khoảng không đen ngòm.

Ánh trăng tròn như khảm vào vải lụa màn đêm, nó rải từng đợt ánh sáng xuống mọi nơi trên trái đất.

Thẩm Thần ngoài ý muốn phát hiện Đỗ Hữu ăn mới mấy cái liền ngừng. Đương nhiên cái gọi là "Mới mấy cái" là so với người bình thường. Mặt Thẩm Thần không hiện gì mà buông dao nĩa, hỏi: "Ăn không hợp?"

Đồ ngọt nơi này làm không tồi. Mà hắn thì không có hứng thú quá lớn với mấy món ăn khác. Nếu Đỗ Hữu ăn không vô, vậy thì hắn sẽ suy xét việc chút nữa về sẽ giáo dục trợ lý Đổng thế nào.

Đỗ Hữu lắc đầu, "Ăn nữa sẽ phá sản."

Thẩm Thần cứng họng.

Đỗ Hữu hỏi: "Anh ăn ngon không?"

"Cũng được." Thẩm Thần lấy giấy lau miệng.

Đỗ Hữu: "Tôi có việc muốn hỏi anh, được không?"

Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn, nhướng mày, "Hỏi đi."

Thấy hắn đồng ý, Đỗ Hữu lấy điện thoại ra, đặt chế độ đếm ngược 11 phút. Nhìn động tác và con số hiển thị trên màn hình, Thẩm Thần nheo mắt, có dự cảm không lành.

Đếm ngược bắt đầu.

Đỗ Hữu ngẩng đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Là chuyện hồi trước, chuyện 'Quen thử' ấy."

Thẩm Thần: "……" Hắn thật sự không muốn nghe.

Đỗ Hữu không nhận thấy được vẻ mặt Thẩm Thần biến hóa. Hoặc là nói từ trước đến nay cảm xúc của Thẩm Thần luôn được giấu kín trong lòng, sẽ không dễ dàng cho người khác thấy. Cho nên Đỗ Hữu bắt đầu nói về chuyện của mình.

"Tôi không biết cái gì mới gọi là 'bạn trai', vậy nên chuyện cậu ấy muốn tôi đều làm theo."

Lúc mới bắt đầu còn rất thuận lợi. Nhưng mà vào buổi tối ngày hôm sau, quan hệ hai người liền trở nên hơi kỳ quái. Anh không hiểu Vưu Hạo Vũ suy nghĩ cái gì. Là vì anh từ chối hôn môi sao? Nhưng lúc sau anh rõ ràng đồng ý rồi, người nọ vẫn không mấy vui vẻ.

Tuy rằng chưa tới thời hạn, nhưng sau khi lời hứa ấy được gỡ bỏ anh cho rằng hai người có thể khôi phục quan hệ lúc đầu. Nhưng không biết tại sao khi nhìn vẻ mặt của người đó khi quay đi, anh lại thấy kỳ lạ.

Không biết nên nói như thế nào, cảm giác đó rất xa lạ, như có một bàn tay nắm lấy trái tim, sau đó vặn nó.

Đỗ Hữu miêu tả cảm giác đó xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thần: "Đấy là gì?"

Vẻ mặt Thẩm Thần vẫn luôn không thay đổi. Nghe câu hỏi của Đỗ Hữu xong cũng không cho ý kiến như trước, hắn ngậm miệng không nói.

Thời gian đếm ngược đã qua một nửa, chỉ còn lại năm phút. Đỗ Hữu không giục, anh đang chờ đợi. Nhưng Thẩm Thần vẫn không mở miệng, nên anh cho rằng đối phương không hiểu việc này.

Lúc anh sắp ấn ngừng đếm thì nghe hắn hỏi: "Tại sao lại nói chuyện này với tôi?"

Đỗ Hữu nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn qua. Vẻ mặt Thẩm Thần rốt cuộc cũng thay đổi, mày hắn nhăn lại. Hai tay giao nhau để lên bàn, năm ngón nắm chặt.

Không đợi Đỗ Hữu trả lời, Thẩm Thần liền tiếp nói: "Tôi hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú gì với tình cảm cá nhân của cậu. Tôi mời cậu, nhưng tôi không muốn nghe cậu nói về người khác."

"Cậu nghĩ tôi là gì? Là thùng rác cảm xúc hay thầy dạy tình cảm cho cậu?"

Đôi mày Thẩm Thần dựng lên. Sau đó hắn quay đầu đi, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ. Độ cao chừng trăm mét, đủ để khiến người choáng váng. Trong thành thị là một mảnh xa hoa truỵ lạc, đèn neon ngũ sắc chớp nháy trông rất bắt mắt.

Mắt hắn hơi lập loè ánh sáng, "Tôi không có nghĩa vụ nghe cậu tâm sự chuyện tình cảm. Càng không có trách nhiệm trả lời mấy vấn đề đó của cậu."

Đỗ Hữu dịch tay, không ấn ngừng đếm ngược. Hiện giờ điện thoại làm cực kỳ rất thật, thậm chí còn bắt chước tiếng vang kim đồng hồ qua lại.

Tik tak, tik tak.

Gia đình đi chung với bọn họ hình như đã ăn xong rồi. Mấy đứa nhóc quấn lấy cha mẹ, muốn cùng đi thang lầu, đến sân thượng ngắm phong cảnh.

Bên ngoài vô cùng ầm ĩ, ầm ĩ mà tường hòa. Mà giờ phút này bàn ngồi gần cửa sổ như có một cái vách ngăn, ngăn hết thảy âm thanh từ bên ngoài.

Hệ thống hít hà một hơi, khẩn trương nhìn về phía ký chủ nhà mình, không biết ký chủ sẽ phản ứng thế nào. Ít nhất gần hai năm từ khi xuyên đến đây, người Đỗ Hữu gặp đều rất hiền lành.

Đột nhiên nghe mấy lời này, có phải ký chủ gặp đả kích lớn rồi không?

Thời gian đếm ngược kết thúc, điện thoại phát ra âm thanh. Thẩm Thần bị thanh âm kia hấp dẫn, quay đầu lại.

Mấy lời khí phách đó là do nhất thời buồn bực mà nói ra thôi. Cảm giác thật ra là —— hắn không muốn Đỗ Hữu nhắc đến đàn ông hay phụ nữ nào trước mặt mình. Thẩm Thần cảm thấy vô cùng hối hận khi nói ra mấy câu sát thương ấy.

Hắn không dám nhìn Đỗ Hữu. Nhưng mà vẻ mặt Đỗ Hữu cũng không thay đổi gì. Trông vẫn như thường này, thậm chí mày cũng không nhăn.

Không sao cả.

Thật ra Thẩm Thần nói vậy cũng không sao. Ít nhất đối với Đỗ Hữu thì thế. Bởi vì lúc ở sở thực nghiệm, thầy vẫn thường dùng giọng điệu ấy nói với anh. Mà lúc giả làm con người, lúc trà trộn vào trại tập trung, con người nghi ngờ, công kích nhau, lời nói ra cũng rất lạnh nhạt.

Chỉ là anh không hiểu lắm.

"Xin lỗi." Đỗ Hữu nói.

Thẩm Thần ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Đỗ Hữu sẽ không tức giận hay đau lòng, mà chỉ nói xin lỗi với mình.

Đỗ Hữu: "Không thể nói chuyện này sao, thật ra tôi không hiểu lắm."

Anh nhìn Thẩm Thần, "Giữa bạn bè với nhau không thể nói chuyện này sao?"

Cặp mắt kiên định ấy nhìn không chút cảm xúc nào, hoặc nói bản thân con người này đã không có cảm xúc. Thẩm Thần sững sờ tại chỗ, không biết nên nói lại thế nào.

"Rất xin lỗi." Đỗ Hữu cúi đầu, "Về sau tôi sẽ chú ý."

Thẩm Thần hé miệng muốn nói gì đó, nhưng giọng nói cứ như dính trong cổ họng, không nói ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play