Đỗ Hữu ngẩn ra, không nghĩ tới đối phương sẽ phản ứng thế này. Anh nghĩ lại cuộc nói chuyện hồi nãy, anh cũng đâu có truyền đạt sai cách đâu. Anh chỉ cảm thấy Tần Qua cũng cần lo cho cuộc sống của cậu chứ. Chưa nhắc đến chuyện bọn họ không phải anh em ruột, mà cứ cho là ruột thịt đi, cả hai cũng trưởng thành rồi, nào còn chuyện dính nhau như hồi nhỏ nữa.
Hệ thống: 【 nói thì nói, nhưng anh có thể uyển chuyển chút được không! 】
Đỗ Hữu: 【 uyển chuyển? 】
Hệ thống: 【 kiểu như phóng đại chút, nói anh quan tâm cậu ta nên thế. 】
Đỗ Hữu: 【 tôi nói thế còn gì. 】
Hệ thống: 【 có đâu! 】
Nói thì nói chứ ý chính cũng là "Ký ức trước kia không quan trọng, bây giờ mong cậu đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi" sao!
【 tôi nói một lần nhưng đủ ý. 】
【 chậm đã! 】 hệ thống vội vàng ngăn cản, 【 không nên khiến mọi chuyện phức tạp lên đâu. 】
Nó cảm thấy lấy thói quen nói chuyện của ký chủ thì thằng nhóc kia chỉ có nước đau tê lòng thôi. Lúc này, truyền đến một âm thanh "Lạch cạch", nhưng ở đây đâu có ai.
Nhìn xem, bốn phía trống không.
Tần Qua còn nắm tay anh. Đỗ Hữu rút tay ra, trả lời: "Tôi không chán ghét cậu." Dừng một chút, "Nhưng mà lời vừa rồi tôi cũng không rút lại đâu."
Tay Đỗ Hữu đã không ở, Tần Qua chậm rãi bỏ tay xuống. Cậu im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: "Đột nhiên nói chuyện này là do xảy ra chuyện gì sao?"
Cậu giương mắt, nhìn thẳng Đỗ Hữu, "Anh, anh có người mình thích rồi sao?"
Đỗ Hữu chưa phản ứng kịp: "Cái gì?"
"……"
Nếu không phải lý do đó, Tần Qua cũng không nghĩ ra lý do nào khác. Cậu có thể cảm giác được khi mình lại gần thì Đỗ Hữu vẫn luôn có thái độ bài xích. Cho đến khi khôi phục ký ức mới dần chấp nhận sự tồn tại của cậu. Còn tưởng rằng hết thảy đều đang chuyển biến tốt đẹp —— trừ mấy tên vướng bận kia ra.
Đặc biệt là ngày hôm qua. Cậu thấy anh và thằng chết tiệt kia ôm nhau —— hoặc là nói bị người ôm lấy. Nhưng anh cũng không đẩy ra.
Rõ ràng nếu là mình chủ động tiếp xúc, anh lập tức liền sẽ tránh đi. Là thằng kia làm gì đó nên Đỗ Hữu mới đột nhiên nói những lời này với mình?
Anh giống như muốn ném cậu qua một bên không cho lại gần. Nhưng thấy vẻ mặt Đỗ Hữu mê mang, Tần Qua lắc đầu, "Không có gì."
Đáp án không quan trọng. Bởi vì bất luận thế nào, cậu cũng sẽ không thay đổi. Dù anh ấy có người mình thích, và người kia không phải cậu.
…… Cậu sẽ không bỏ cuộc.
Tản bộ xong, hai người theo đường cũ về. Lần này Tần Qua không đòi ngủ chung nữa, cậu về nhà mình. Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đỗ Hữu, gật đầu, nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi tạm biệt, Đỗ Hữu mới nhớ tới tại sao mình lại thấy câu hỏi kia rất quen tai. Lần đầu tiên hình như là Thẩm Thần hỏi anh. Nhưng lần này thì anh hiểu, câu đó không phải hỏi về nhân vật trong sách, mà là người thật.
Nhưng …… Thích sao?
Người mình thích?
Anh không biết tại sao lại hỏi anh chuyện này. Khi vào nhà, anh nghe tiếng cửa mở, thì thấy Vưu Hạo Vũ đi ra. Đối phương thấy anh liền dừng bước.
Mười phút trước, phòng cho khách nhà Đỗ Hữu. Vưu Hạo Vũ ngồi ở trước bàn, mở sách ra. Nhưng mà xem không vào. Màu vàng ấm áp chiếu lên trang sách, dòng chữ màu đen như loạn thành đống. Cậu buông bút, đứng lên, muốn hít thở không khí một chút.
Kéo bức màn. Bên ngoài là rừng cây rậm rạp, mở cửa sổ, không khí trong lành vọt vào. Sự rét lạnh làm cậu tỉnh táo hơn chút.
Mới vừa rồi, trong đầu cậu toàn là lời của Tần Qua, bản thân như chui vào ngõ cụt. Mà hiện tại, rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt. Vứt những suy nghĩ lung tung đó ra sau đầu.
Dù cậu hiểu thái độ của Đỗ Hữu với mình, nhưng tình cảm của cậu sẽ không dao động. Nếu vẫn luôn do dự không bước, có khả năng cậu và Đỗ Hữu cũng chỉ đến đó thôi. Giống như lúc cậu rời khỏi nhà, đã quyết chuyện mình muốn làm nhất định sẽ làm. Cho dù đụng phải tường thì cũng không quay đầu.
Cây lắc lư trong gió, lộ ra khe hở. Vưu Hạo Vũ đứng ở trước cửa sổ, bỗng nhiên, mày cậu hơi nhíu lại. Phía trước là hai bóng dáng quen thuộc, dù bị ngăn bởi cây cối, khoảng cách cũng khá xa, xung quanh không mấy yên tĩnh. Nhưng nhìn cái dáng thôi thì cậu vẫn nhận ra hai người kia là ai.
Là Đỗ Hữu, và cậu em luôn quấn lấy anh.
Bọn họ đứng tại chỗ, không biết nói với nhau cái gì, nghe không rõ ràng lắm. Ước chừng qua mười phút, thấy Tần Qua nắm tay Đỗ Hữu, đưa gần mặt mình. Từ xa nhìn lại, không khí rất ám muội.
Đang làm gì thế kia?
Bất giác, năm ngón tay Vưu Hạo Vũ nắm chặt bệ cửa sổ. Con ngươi màu hổ phách hiện lên ảnh ngược của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT