Ngày tuyết tan, chim kêu hoa nở, cỏ xanh nảy mầm. Khí lạnh mùa đông tản đi, chừa chỗ cho nắng ấm xuân về.
Hạng mục mà Thẩm thị và Đỗ thị hợp tác có sự tiến triển rất lớn. Ngày này, Thẩm Thần theo lệ thường muốn mở một cuộc họp ở tập đoàn Đỗ thị.
Bởi vì thời gian bắt đầu là 9 giờ sáng nên quyết định đi từ nhà qua đó luôn.
Trợ lý Đổng đã đến dưới lầu đợi từ sớm, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm tổng xuống. Việc chờ đợi mỏi mòn này làm trợ lý Đổng cảm giác như đang chờ bạn gái đánh phấn thoa son trước mỗi buổi hẹn. Nhưng bạn gái thì có thể giục, chứ cấp trên thì cậu không dám.
Lại một lát sau, lúc trợ lý Đổng chịu hết nổi muốn ra ngoài hút thuốc giải sầu, thì Thẩm tổng rốt cuộc cũng khoan thai đi xuống.
Trợ lý Đổng vội nói: "Thẩm tổng, chào buổi sáng."
Cấp trên vẫn chải chuốt như bình thường. Tóc vuốt gọn gàng, lộ ra ngũ quan đẹp đẽ, tây trang đắt đỏ nhưng không khoa trương. Đối phương tùy ý "Ừ" một tiếng, liền lấy máy tính ra bắt đầu làm việc.
Người lãnh đạo chân chính của một tập đoàn sẽ không để một giây trôi qua lãng phí.
Trợ lý Đổng khởi động xe. Không bao lâu sau bỗng nhiên ngửi thấy hương nước hoa Cologne. Mùi không nồng, nếu ở bên ngoài sẽ không ai ngửi được. Nhưng không gian trong xe khá hẹp, nên trợ lý Đổng rất mau đã ngửi thấy mùi lạ.
Từ từ, chẳng lẽ Thẩm tổng xịt nước hoa?
Vẻ mặt của trợ lý Đổng cứng đờ.
Đàn ông dùng nước hoa cũng không sao, chỉ là Thẩm tổng bình thường chưa bao giờ dùng. Chẳng lẽ hôm nay có gì đặc biệt, hay là hẹn hò?
Nghĩ vậy nên trợ lý Đổng lặng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu. Phát hiện Thẩm tổng không chỉ xịt nước hoa, trên cà vạt còn có một cái kẹp cà vạt. Đồng hồ trên cổ tay cũng không phải cái thường hay mang.
Đúng lúc này Thẩm Thần bỗng nhiên giương mắt lên, đối diện với cặp mắt trong kính chiếu hậu.
Trợ lý Đổng hết hồn, vội vàng quay đầu.
Thẩm Thần nhíu mày: "Chuyên tâm lái xe đi."
"A, dạ. Xin lỗi!" Lúc lái xe mà ngó trước ngó sau thì đúng là rất nguy hiểm. Trợ lý Đổng tỉnh táo lại.
Một phút trôi qua.
"Tôi nhìn lạ lắm à?"
Trợ lý Đổng đang cố gắng hết sức nhìn đường, đột nhiên nghe thấy cấp trên hỏi chuyện, nhất thời không phản ứng kịp: "Dạ?"
Thẩm Thần lại nhíu mày: "Hôm nay tôi ăn mặc rất kỳ quái sao?"
"Không có không có, không kỳ quái!"
Thẩm Thần không tỏ ý gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Trợ lý Đổng mồ hôi tuôn như suối. Cậu sẽ không bao giờ lén lút đánh giá cấp trên nữa, đau tim quá đi mất.
Vậy nên trợ lý Đổng không chú ý tới một việc, sau khi nói xong thì cấp trên nhà mình cau mày kéo lỏng cà vạt, rồi như suy tư điều gì —— Đúng là nhìn khác mọi ngày thật.
Nửa giờ sau, cách giờ hẹn còn mười lăm phút. Nhưng theo tốc độ của xe thì cùng lắm năm phút nữa là tới tập đoàn Đỗ Thị.
Trợ lý Đổng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình điều chỉnh tốc độ xe kịp lúc. Không quá sớm cũng không quá muộn.
Đèn tín hiệu phía trước lập loè, sắp chuyển từ đỏ sang xanh. Qua ngã tư trước mặt là đến nơi rồi. Cho nên trợ lý Đổng không giảm tốc mà chuẩn bị chạy qua luôn.
Đúng lúc này —— phía xa xa đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng!
Trợ lý Đổng kinh hồn bạt vía, vội vàng dẫm phanh.
Trong phòng họp của tập đoàn Đỗ Thị.
Thời gian đã hơn 9 giờ mà chỉ thấy mấy nhân viên làm trong tổ hạng mục đến, còn tổng tài Thẩm thị thì mất hút. Để tổng tài của Đỗ thị ngồi chờ cả buổi.
Đến trễ đối với một công ty mà nói chính là tương đương với việc giảm uy tín, càng miễn bàn chuyện đi muộn mà không báo trước. Bọn họ bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, đứng dậy nói: "Xin lỗi mọi người, chúng tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
Tổ trưởng tổ hạng mục đi ra ngoài, không quá một phút sau, người nọ sắc mặt khó coi đi vào.
"Xin, xin lỗi mọi người. Hôm nay cuộc họp đành phải tạm thời hủy bỏ."
Đỗ Hữu: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Bị lãnh đạo bên đối tác hỏi, tổ trưởng khẩn trương đến mức ứa mồ hôi. Nhưng ở đây nhiều người như vậy không biết có nên nói ra không.
Đỗ Hữu thấy thế mới nói: "Đi ra ngoài nói."
"A, được."
Đỗ Hữu và trợ lý Tiêu đi theo tổ trưởng đi ra phòng họp, để lại đám người hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Trên hành lang, tổ trưởng ấp úng mở miệng: "Thật ra…… Thẩm tổng gặp tai nạn xe."
Nghe vậy, trợ lý Tiêu ngẩn ra, bỗng chốc quay đầu nhìn về phía cấp trên nhà mình. Chẳng lẽ năm nay xui vậy sao? Bọn họ mới vừa bị tai nạn không bao lâu, tại sao bên Thẩm tổng cũng trúng rồi.
Đỗ Hữu: "Ở đâu?"
Tổ trưởng sửng sốt một chút, đáp: "Ở, ở ngã tư đường gần đây."
Đỗ Hữu nhìn về phía trợ lý Tiêu, anh còn chưa lên tiếng, đối phương đã ngầm hiểu: "Tôi lập tức đi kêu xe."
Chỗ xe gặp tai nạn cách công ty bọn họ chừng mười phút. Lúc Đỗ Hữu đuổi tới hiện trường thì nơi đó đã bị rào lại. Rào chắn sập, thân xe đụng phải cây trên đường, phần đầu lõm xuống, cửa sổ xe nát bấy.
Người qua đường bàn tán sôi nổi, ai nhìn cũng thấy đây là thảm trạng. Cảnh sát thì đang xua người đi để bảo vệ hiện trường.
"Đỗ tổng." Trợ lý Tiêu đi tới, "Bên Thẩm tổng đã được đưa lên xe cứu thương, hiện tại đến bệnh viện rồi."
Đỗ Hữu gật đầu. Nhưng bỗng nhiên thấy cái gì, híp mắt.
"…… Màu trắng."
Trợ lý Tiêu nghe thấy lời này, chưa phản ứng kịp: "Cái gì?"
"Đế xe." Ngón tay Đỗ Hữu chỉ phía trước, "Thấy chưa?"
Trợ lý Tiêu quay đầu. Nhưng thị lực của cô không tốt, cho dù đeo mắt kính cũng chỉ thấy đá vụn dưới xe.
Đỗ Hữu: "Tai nạn ngày đó, cô thấy bóng trắng phải không?"
"A, đúng vậy."
Nhưng đã trôi qua khá lâu rồi, bây giờ nhớ lại đã có chút mơ hồ. Cô nghi ngờ có thể là bản thân nhìn lầm.
Đỗ Hữu không hỏi nhiều: "Đi thôi, đi bệnh viện."
Đang giờ làm việc, nhân viên bệnh viện đi tới đi lui, chen chân huých vai, ầm ĩ vô cùng.
Trẻ con quấy khóc, người già lẻ loi một mình, người nhà bệnh nhân thì thất tha thất thểu đi khắp nơi. Nếu không nói lớn thì căn bản không nghe được gì.
Bọn họ bận rộn suốt ngày. Hộ sĩ đứng ở quầy tiếp tân cau mày, cô đang kiên nhẫn hết sức có thể để giải thích thắc mắc của bệnh nhân.
Đỗ Hữu và trợ lý đi lên lầu hai, rồi đi thang máy lên tầng cao nhất. Nơi này dùng cho phòng đơn, giá cả sang quý đi kèm với sự yên tĩnh.
Trợ lý Tiêu nói: "Phòng 502."
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, sàn bóng loáng sáng ngời, trần nhà trắng tinh không tì vết.
Hai người mới vừa đi đến trước cửa phòng 502, thì nghe thấy một giọng nam đang khóc sước mướt truyền từ trong phòng ra.
"Hu hu hu Thẩm tổng. Đều là tôi sai, tại sao người bị thương không phải là tôi chứ. Anh có yêu cầu gì cứ nói đi, tôi nhất định sẽ hết lòng hết dạ làm cho anh."
Sau đó là giọng nói tức giận của Thẩm Thần đáp lại: "Cậu muốn tôi chết hay gì, câm miệng!"
Đỗ Hữu gõ cửa.
Trong chốc lát, cửa phòng liền mở ra. Người mở là trợ lý Đổng, tóc loạn thành một cái ổ gà, mặt xám mày tro.
Thấy Đỗ Hữu, vội lau mặt: "A, Đỗ tổng, anh đã tới."
Đỗ Hữu hướng cậu gật đầu một cái, đi vào phòng bệnh.
Phòng bệnh một người rất rộng, trước giường còn có một TV Lcd trên tường. Mặt đất trải thảm dày, phòng sạch sẽ, không kém khách sạn là bao.
Thẩm Thần nằm trên giường bệnh, sau lưng dựa gối. Đùi phải bọc thạch cao, được nâng trên thanh cố định.
Áo khoác tây trang thì cởi ra đặt ở một bên, bây giờ hắn chỉ mặc áo sơmi. Nhưng có lẽ do bị kéo dưới đất nên quần áo có hơi dơ. Tóc tai lộn xộn, phần mái rũ xuống dưới.
Hắn thấy Đỗ Hữu tiến vào, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Gặp tai nạn xe cộ hắn còn chưa nói cho ba mẹ, sao Đỗ Hữu lại biết được.
Trợ lý Tiêu ở một bên đẩy mắt kính, nói: "Đỗ tổng trong cuộc họp nghe nói liền lập tức chạy tới. Còn địa điểm là trợ lý Đổng báo cho."
Nghe thấy lời này, Thẩm Thần trừng mắt liếc trợ lý Đổng một cái. Hắn một chút cũng không muốn Đỗ Hữu nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình.
Trợ lý Đổng sợ tới mức run lên. Chẳng lẽ mình làm sai sao? Nhưng quan hệ của Thẩm tổng và Đỗ tổng khá tốt mà. Bản thân mình nếu nằm viện thì cũng mong bạn bè đến thăm thôi.
Đỗ Hữu đi đến trước giường bệnh. Tầm mắt dừng ở đùi phải bị thương của đối phương, sau đó nhìn đến mặt của Thẩm Thần.
Gió nhẹ thổi vào, mang một chiếc lá rụng bay theo, cuốn bức màn bay lên.
Thẩm Thần bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, giả vờ trấn định: "Chỉ là gãy xương thôi."
"……"
Đỗ Hữu quay đầu lại liếc trợ lý Tiêu một cái. Trợ lý Tiêu lập tức hiểu ý, nói với trợ lý Đổng: "Cậu theo tôi ra ngoài một chút."
Trợ lý Đổng ngây thơ mờ mịt, "Gì?"
"Được rồi, ra đây với tôi." Trợ lý Tiêu trực tiếp bắt lấy cậu kéo đi.
Cửa "sầm" một tiếng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Đỗ Hữu ngồi vào cái ghế trước giường, nhìn Thẩm Thần. Thẩm Thần nhận thấy đối phương hình như có chuyện muốn nói: "Làm sao vậy?"
Đỗ Hữu: "Trước đó chúng tôi cũng gặp tai nạn xe cộ."
Nghe vậy, Thẩm Thần ngẩn ra.
"Đều có sự xuất hiện của cái bóng màu trắng."
"Bóng màu trắng?" Mày Thẩm Thần nhăn lại.
Nhớ lại lúc đó, đúng là Tiểu Đổng nói nhìn thấy một bóng trắng nên mới phanh gấp. Kết quả xe không dừng lại, còn không hiểu sao bị chệch về phía thân cây. Nhưng vấn đề là lúc ấy trên đường không có bất cứ cái xe nào.
Trước mắt cảnh sát còn đang kiểm tra và theo dõi, xác nhận xem lúc ấy đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Hữu nói: "Tôi thấy phía dưới xe có một cọng lông trắng, hẳn là người ra tay với tôi và anh là cùng một người.
Thẩm Thần sắp hiểu ý của Đỗ Hữu: "Ý của cậu là……"
Đỗ Hữu nói tiếp: "Tiêu Điền Điền."
Hoặc nói là tiểu công của Tiêu Điền Điền. Giống với X khi đó —— vì Tiêu Điền Điền mà ra tay đối phó bọn họ.
Thẩm Thần thật ra không nghĩ đến điều này, biết gút mắt giữa mình và Tiêu Điền Điền hóa ra còn đó, không khỏi im lặng.
Trong phòng an tĩnh, ngay cả tiếng cây kim rơi xuống còn có thể nghe thấy. Lúc này, hắn lại nghe Đỗ Hữu nói: "Người này tôi sẽ đi điều tra. Sau đó bắt lại."
Thẩm Thần giương mắt nhìn, con ngươi của đối phương phiếm chút lạnh lẽo.
"Nhất định sẽ không cho người đó ra tay nữa." Giọng điệu bây giờ của anh không giống ngày thường.
Bình thường lúc nói chuyện, giọng của Đỗ Hữu cứ đều đều không lên không xuống, làm người nghe cảm thấy lạnh như băng. Nhưng nghe lâu rồi, liền biết này chỉ là thói quen của anh, không có ác ý. Nhưng lời nói vừa rồi kia lại có thể nghe ra một chút tức giận.
"Tôi đi trước." Đỗ Hữu đứng lên, "An tâm dưỡng thương đi."
Thẩm Thần thấy đối phương xoay người đi ra ngoài, lòng bỗng nhiên thấy chút khác thường. Giống như có một cái khe nứt rất sâu, kéo dài khoảng cách giữa hắn và Đỗ Hữu.
Lý do đối phương tức giận là gì? Là bởi vì mình bị thương sao? Hay bởi cậu lúc ở thế giới song song nào đó cũng gặp phải việc này?
Hắn lên tiếng: "Từ từ."
Đỗ Hữu dừng bước, quay đầu lại. Nhưng lúc gọi người quay về Thẩm Thần lại phát hiện mình không biết nói gì. Nói đến cùng thì bất luận đối phương vì mục đích nào mới hành động, đều không liên quan gì đến mình cả.
Đùi phải tiêm thuốc tê, nơi đó vốn không nên có cảm giác. Nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy như bị kim đâm, đau vô cùng.
"…… Không có gì." Thẩm Thần nâng cằm lên, "Tuy rằng giờ tôi không đi được. Nhưng có điều cần giúp thì cứ nói."
Đỗ Hữu gật đầu: "Ừ, cảm ơn."
Chờ người nọ rời khỏi phòng bệnh, toàn thân căng thẳng của Thẩm Thần đột nhiên lơi lỏng đi. Hắn giơ tay để lên mắt, như có chút mỏi mệt, nhắm hai mắt lại.
…… Mình đang làm cái gì thế này.
Trợ lý Tiêu và trợ lý Đổng đang đứng ở hành lang chờ. Thấy Đỗ Hữu ra thì đi lại.
Đỗ Hữu nhìn về phía trợ lý Tiêu, "Liên hệ với người đại diện của Vưu Hạo Vũ, điều chỉnh hành trình quay phim mấy ngày nay, không có việc gấp thì đừng ra ngoài."
Trợ lý Tiêu không hỏi nguyên nhân, chỉ thận trọng đi gọi điện.
Trợ lý Đổng cảm thấy không khí kỳ lạ, tầm mắt cứ qua lại giữa hai người. Tiếp theo lại nghe Đỗ tổng nói với mình:
"Bên này phiền cậu chăm dùm. Nếu có điều bất thường, xin hãy mau chóng liên hệ tôi."
"A?" Trợ lý Đổng sửng sốt một chút mới đồng ý, "Được, tôi biết rồi."
Thật ra trợ lý Đổng vẫn còn là một thiếu niên đang tuổi dậy thì, thấy thái độ của hai người như gặp phải cái gì nguy hiểm lắm, không khỏi sinh ra một loại suy đoán.
Chẳng lẽ vụ tai nạn xe cộ này có người cố ý thiết kế? Là một bí mật kinh thiên động địa gì chăng?
Hai người tạm biệt trợ lý Đổng rồi đi khỏi bệnh viện, mà không biết trong lòng cậu thanh niên này đang có cuộc giao tranh dữ dội.
Ánh mặt trời buổi chiều vẫn rất gắt, lùm cây trong gió đung đưa va vào nhau. Không lâu sau từ lầu hai có một người đi ra, xa xa nhìn bọn họ, ánh mắt đen tối.
Trở lại trên xe, Đỗ Hữu lại gọi cho bên thám tử. Đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Đỗ tổng."
Đỗ Hữu: "Gần đây Tiêu Điền Điền làm gì?"
"Cậu ta không đi chỗ nào cả." Đầu kia do dự một chút, "Nhưng mà mấy ngày trước cửa kính nhà bỗng dưng nổ mạnh, nguyên nhân không rõ."
"Gửi địa chỉ cho tôi." Đỗ Hữu dừng một chút, lại nói: "Phái người đi theo dõi mấy người này."
Anh theo thứ tự báo ra là Thẩm Thần, Vưu Hạo Vũ và Tần Qua.
"Không cần lại gần. Nếu bọn họ gặp nguy hiểm lập tức nói cho tôi."
"Được."
Ngắt điện thoại, ô tô chậm rãi chạy ra bãi đỗ xe. Ngoài cửa sổ cảnh vật như dính vào nhau, xẹt nhanh qua.
Đỗ Hữu: 【 hệ thống. 】
Hệ thống rất lâu không trả lời lại. Nó có thể cảm giác được cảm xúc dao động của ký chủ. Giống với lúc biết được hệ thống của Tiêu Điền Điền có công năng "Sửa lỗi cốt truyện".
Không, thậm chí so lúc ấy còn mãnh liệt hơn. Nó lo lắng mình một khi mở miệng sẽ chọc giận ký chủ. Cho nên lúc nghe thấy đối phương đột nhiên kêu nó, hệ thống không lập tức phản ứng lại.
Đỗ Hữu: 【 tiểu công lần này có thể tra được tin tức không? 】
【 éc! 】
Hệ thống hoàn hồn, thủ thỉ bên tai:【 tin tức quá ít, chỉ có thể đoán được không phải con người. 】
Rốt cuộc Tiêu Điền Điền xuyên qua cả ngàn ngàn vạn vạn thế giới, gặp không ít con người và không phải con người, kho tin tức quá mức khổng lồ. Chỉ dựa vào một chút manh mối như vậy mà tìm thông tin thì khác gì mò kim đáy bể.
Đỗ Hữu không ép buộc.
Lúc này điện thoại lại vang lên, thám tử gửi tới địa chỉ của Tiêu Điền Điền, và thêm một câu.
【 hiện tại đối tượng mục tiêu đang dự tiết ở đại học S. 】
Đại học S đứng top đầu trong cả nước, nó được chia thành vài khu nhà. Nhưng dù là khu nào thì phong cảnh cũng được xếp vào hàng đẹp mê mệt.
Tiêu Điền Điền kết thúc tiết cuối cùng của buổi chiều, ôm sách vở đi ra phòng học. Cậu hiện tại không muốn về nhà.
Từ lúc Ryan rời đi đã qua vài tuần, hồi ức ấm áp mỹ mãn kia giống như chưa từng tồn tại. Bây giờ căn nhà kia lại trở về tình trạng lạnh băng. Cho dù có về, cũng không ai đợi cậu.
Đi qua đường lớn, ngẫu nhiên sẽ có một đôi trai gái vui cười đánh yêu nhau đi ngang qua
Hết đông xuân tới, mặt trời treo ở phía chân trời, chiếu lên người ấm áp dào dạt. Nhưng trong lòng Tiêu Điền Điền lại như đóng băng ba thước, rét lạnh vô cùng.
Tốc độ Ryan di chuyển quá nhanh. Cho dù hệ thống có thể định vị tọa độ, nhưng chờ cậu đuổi tới hiện trường thì người nọ sớm đã mất tung tích.
Cậu bắt không được người kia, giống như bắt không được hạnh phúc của mình. Tưởng tượng đến đây, đôi vai nhỏ bé yếu ớt của Tiêu Điền Điền nhịn không được run rẩy. Bởi vì quá mức thống khổ, khuôn mặt cậu trắng đến lợi hại.
"Này bạn ơi."
Lúc này, bả vai bị người khác chọc một cái. Cậu không muốn người khác thấy vẻ hèn mọn của mình, nên lau giọt nước bên khóe mắt.
Quay đầu lại nhìn thì thấy là anh bạn có khuôn mặt bình thường ngày đó.
Đối phương đưa một hộp khăn giấy qua: "Sao bạn lại run, đã nói muốn thì đừng có nhịn mà. WC ở bên kia, cho bạn giấy này."
Tiêu Điền Điền: "……"
Thời điểm về đến nhà, mặt trời đã lặn mất. Thể xác và tinh thần cậu đều mỏi mệt, bước chân nặng nhọc. Lấy ra chìa khóa muốn mở cửa, lại phát hiện cửa đang khép hờ.
Tiêu Điền Điền nhớ rõ mình ra cửa nhất định đã khóa lại rồi. Nói như vậy, chẳng lẽ là có người tới tìm cậu?
Nội tâm chết yểu nay lại bừng sống dậy. Cậu không khỏi ngừng thở, đẩy cửa ra.
Trong phòng không bật đèn, một bóng người cao dài đang ngồi trên sô pha, tay trái mang bao tay màu đen để lên tay vịn.
Ánh sáng mờ mờ của đèn đường chiếu vào trong phòng, dừng ở sợi tóc màu nâu nhạt. Khuôn mặt tuấn tú một nửa hòa vào bóng tối, một nửa hòa vào ánh sáng, có chút với không tới.
Thanh niên trông thấy Tiêu Điền Điền, cong đôi mắt, có vẻ vô cùng ôn nhu.
"Về rồi à."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT