8 giờ, rất nhiều người trên du thuyền Thalassa tỉnh dậy vì nóng.

"Sao lại thế này? Điều hòa hóng rồi ư?"

Lý Thiệu dụi mắt vén chăn lên, cậu đang tính nướng cho trời đất tối tăm, nhưng vuốt cái bụng đói mốc meo, chỉ có thể than thở dù mì bò có giá trăm tệ, cũng phải tế miếu Ngũ Tạng*.

Qua loa mặc vào quần jean và áo sơ mi sọc ca rô, vốn đang định mặc áo khoác, ai ngờ vừa đẩy cửa, hơi nóng ập đến khiến cậu thiếu chút nữa tưởng rằng mình đang mơ.

Nóng vậy, chắc 30 độ rồi!

Hành lang này không có điều hòa mà! Không biết là vị nào úng não, chỉnh lò sưởi cao như vậy, chuyên môn ngắm người đẹp thiếu vải hay gì!

Lý Thiệu đầy bụng nghi hoặc, thật ra những người không tham gia buổi tiệc đêm qua, cũng đến quán bar mua say, người kẹt xỉ như cậu thật sự không nhiều lắm. Thế nên cậu cứ vậy đi thẳng một đường, mãi cho đến khi leo ba tầng thang xoắn ốc, mới nhìn thấy một người đàn ông nằm dựa vào lan can, tay còn cầm chai rượu, quần áo đầu tóc rối bù, nhìn không thấy mặt, cũng không biết có quen hay không.

"Thật sự không nghĩ ra, giá một chai rượu ở đây, đủ để mua mấy chục chai trên bờ!"

Lý Thiệu nói thầm, cậu rẽ thêm một khúc, lại thấy một người mặc đồ thuyền viên nằm trên cầu thang, cả người co lại thành một cụm, tay duỗi về phía trước, tựa như muốn chộp lấy thứ gì đó.

"Không lầm chứ, ngay cả thuyền viên cũng được uống rượu?" Tiềm thức Lý Thiệu cảm thấy tư thế của thuyền viên này có chút không đúng, trên chân chỉ còn sót lại một chiếc giày, động tác kia hệt như lăn từ cầu thang xuống, hơn nữa vị trí cái cổ đó, lệch quá thể rồi!

Chẳng lẽ chết rồi ư?

Lý Thiệu đột nhiên hoảng hồn, thất thanh thét lên, bây giờ cậu mới phát hiện trên tấm thảm tinh xảo đỏ sậm vương đầy những dấu vết loang lố.

Tiếng hét này làm cabin vốn yên tĩnh một lần nữa náo nhiệt lên,

"Ồn ào gì đấy, chết tiệt, sao lại nóng thế này?"

Khi cánh cửa của mấy phòng gần đó mở ra, Lý Thiệu đã nhanh như chớp chạy sang phía bên kia của hành lang và leo lên cầu thang ở đó. Cậu nhát gan sợ phiền phức, huống chi tận mắt nhìn thấy xác chết, cũng may chỉ là một thuyền viên, dù có xui xẻo, cậu cũng sẽ không bị liên lụy.

Lý Thiệu leo một mạch lên boong tàu, có chút sững sờ nhìn mọi người nằm sõng soài khắp nơi dưới ánh mặt trời.

Phần lớn là thuyền viên, họ giữ tư thế cổ quái, cuộn mình thành một cụm, hoặc bò về phía bóng râm, nằm bất động, cách bên đây gần nhất, là một người phụ nữ mặc đồ phục vụ, cái miệng há to của cô ta méo thành một dấu ngã kỳ dị, mắt lồi ra, mặt đầy vết máu khô, chẳng khác gì cảnh tượng trong phim kinh dị.

"A ——"

Lý Thiệu hét lên, đột nhiên lui về phía sau, đụng vào vách tường ngăn cách cabin, túm tóc mất kiểm soát.

Chuyện gì vậy chứ, chẳng lẽ là tiết mục giải trí kiểu mới, làm sao mới ngủ một giấc, đã, đã thành ra thế này?

Người ở dưới nghe được động tĩnh tiếp tục hùng hùng hổ hổ, giây lát sau một tiếng hét thảm cùng vang lên ở cabin bên dưới. Những vị khách phát hiện xác chết đang hoảng loạn mà nghị luận sôi nổi, không ai chú ý đến tiếng hét thứ hai quấy nhiễu mộng đẹp của họ phát ra từ tầng boong phía trên.

Lý Thiệu có chút sụp đổ mà nhìn đông nhìn tây, cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ách, trong phim thuờng hay có, một nơi đầy xác chết khác thường, không cần biết hung thủ có phải người hay không, đều núp ở cách đó không xa, chực chờ chộp lấy từ phía sau!

Lý Thiệu như một làn khói rời khỏi vách tường đang dựa sát.

Cậu như phát điên mà chạy đi, phút chốc đã chạy đến chỗ thang xoắn ốc của boong tàu, cậu cũng không cảm nhận được đau đớn nóng rát khi ánh nắng chiếu lên làn da trần của mình trong suốt thời gian đó, Lý Thiệu kinh hoảng nghĩ, vì sao không ai phát hiện boong tàu tầng thứ nhất có đầy người chết chứ? Cậu hãi hùng vòng qua cái xác treo nửa người trên cầu thang xoắn ốc, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy đầu tiên kia e rằng cũng chẳng phải sâu rượu!

Khốn kiếp, đây không phải đang quay phim, ai giỡn ác như vậy, không không, hình như là thật!

Lý Thiệu hỗn loạn rồi.

Cậu chạy tiếp một quãng, phát hiện mọi nơi cậu thấy được đều trống rỗng. Kể cả những cửa hàng hàng hiệu được thiết kế đẹp mắt, tất cả các địa điểm vui chơi của Nữ thần Thalassa dù là bán giày và túi xách, cũng sẽ không ngừng hoạt động, cho nên không có cái gọi là cửa cuốn, cửa hàng chỉ trang bị máy ảnh lỗ kim*.

Lý Thiệu đang chạy ngang qua cửa hàng đồ hiệu Italy thứ ba, có một giọng nói reo lên nhắc nhở cậu, không thể đến lấy nó, có lẽ tất cả những điều này đều là một trò đùa của mấy cậu ấm nhà giàu làm nên, những xác chết đó là giả, nó dùng để chơi đùa những người may mắn bước lên du thuyền này như những con khỉ, nếu như lấy những thứ giá trị, thì coi như xong, ngay cả công việc hiện tại cũng lấy mà đền.

"Lý Thiệu!"

Giọng nói này rất xa lạ, rồi lại rất quen thuộc.

Lý Thiệu vô thức run lên, bỏ chạy càng nhanh, nhưng rất mau cậu đã bị người đến từ phía sau túm lấy vai.

"Không, không phải tôi! Tôi không biết gì hết!"

Lý Thiệu mất không chế muốn tránh ra, có điều khi cậu ngẩng đầu và phát hiện đó là Hạ Ý, sững sờ mất mười mấy giây, mới tựa như bóng cao su xì hơi mà đột nhiên ngồi bệt xuống, sắc mặt tái nhợt cả người run run:

"Anh Hạ... Bên kia, có nhiều người chết lắm!"

Ánh mắt Hạ Ý đóng lại, không hé răng, chỉ kéo Lý Thiệu dậy, nhanh chân rẽ lối, bước vào một hiệu ăn Trung Quốc, không sai, chính là nơi họ ăn tối vào ngày đầu tiên lên thuyền.

Nhà ăn cũng trống rỗng, song một số bàn ghế đổ ụp và bình hoa bể nát, cũng đủ để nhìn ra lúc các phục vụ rời đi đã vội vã thế nào, đúng, chắc chắn chỉ có người phục vụ, đây là ngày thứ ba du thuyền xuất phát, những người vui chơi thâu đêm dưới tình huống bình thường sẽ không rời giường trước 10 giờ.

"Anh, anh Hạ?"

Lý Thiệu định thần lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, họ chạy tới phòng bếp hiệu ăn Trung Quốc để làm gì?

Hạ Ý vẫn không nói lời nào, mở ra khăn trải bàn vừa tiện tay kéo xuống, tìm chút thức ăn đóng gói, đồ hộp linh tinh rồi lấy hết xuống, đồ tái cần hâm lại, đều chỉ nhìn thoáng qua mà không hề lấy, kế đến là rượu đóng chai.

Lý Thiệu bị giật mình, ấp a ấp úng nói:

"Anh Hạ? Cái này, cái này không tốt, cho dù lấy, cũng không thể..."

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì cũng đừng lấy thứ không giá trị chứ, ách, chẳng lẽ vì cửa hàng có camera giám sát, còn nhà bếp thì không?

Có lý, giá hàng trên du thuyền này, ăn một bữa cơm quả thực như bị cướp!

Lý Thiệu chợt hiểu ra, cũng nhanh chóng tìm thức uống và đồ ăn đắt tiền, thế nhưng hiệu ăn Trung Quốc có thể có cái gì? Trên thớt là sủi cảo tôm sống dính đầy bột mì, vại nước là bào ngư tươi nguyên, chỉ có thể nhìn, Lý Thiệu cảm thấy vừa đói vừa khát, trực tiếp đổ sữa đậu nành còn lạnh vào ly, ngửa cổ uống hết.

Lúc này cả con thuyền đột nhiên nghiêng sang trái mười độ, Lý Thiệu không kịp chuẩn bị, lưng va vào lò nướng, sữa đậu nành phun hết ra, còn ho sặc sụa.

"Thế này là sao?"

Lý Thiệu còn chưa đứng dậy khỏi mặt đất, Hạ Ý đã không màng bình rượu bị rơi vỡ, nhanh chân chạy ra phòng bếp.

Đối diện với cửa kính to lớn có thể nhìn thấy cảnh biển của nhà ăn, Hạ Ý ngây cả người.

Chiều cao của Nữ thần Thalassa là 49 mét so với mặt nước biển, trong đó chiều cao của mười tầng boong vừa tới 36 mét, và chiều cao dưới boong là 13 mét, nhưng hắn đã thấy gì đây, một cái xúc tu không lồ mọc đầy giác hút không hề nể nang lướt qua mặt kính, nước biển văng đầy mặt kính, chỉ một đoạn này, đã to bằng cánh tay người lớn, ghê người nhất là màu sắc của nó, màu nâu được bao phủ bởi hoa văn màu xanh tươi sáng, mặc cho ai nhìn vào, cũng phải hoảng sợ thét lên.

"A ——"

Lý Thiệu vừa đi ra từ phòng bếp, ngã đập vào bàn, gãy mất hai cái răng, máu me đầy miệng.

Nhưng cái xúc tu kia không hề đập cửa xông vào, mà là trượt men theo cửa kính.

Ngây người nửa phút, Hạ Ý mới tỉnh táo lại, chạy đến trước cửa sổ nhìn xuống, lập tức hít vào một hơi.

Mặt nước vốn xanh thẳm đang sôi trào khi nổi lên bọt sóng trắng tinh tựa tuyết, hệt như sóng biển vô tận, trong đó có một con quái vật vung vẩy tám cái xúc tu dài hơn 20 mét, như muốn kéo lấy Nữ thần Thalassa, không biết là nó không có chỗ phát lực, hay là Nữ thần Thalassa quá lớn, hiển nhiên không đủ thành công, sau đó thân thể tròn trịa cũng nổi lên, riêng bề ngang đã không dưới 8 mét, thế mà còn là hình cầu vô cùng đều đặn, toàn thân đều có hoa văn màu xanh sáng kì dị kia, may là các xúc tu còn nằm trong vòng tròn, nhưng thân thể nó lại khiến người ta trố mắt, tựa như một quả cầu rỗng ruột buồn cười, đã vậy còn lấm lem tèm nhem.

Trong bọt sóng Hạ Ý mơ hồ thấy được ánh quang màu bạc lóe lên dưới mặt trời.

Con quái vật biển hình bạch tuộc kia rầm một tiếng thu xúc tu lại, và sau đó chìm xuống mặt biển.

"Đây là quái vật gì thế?"

Lý Thiệu run run không dám đến gần cửa sổ, ôm cánh tay Hạ Ý chết sống không chịu buông.

"Có phải là thứ này, đã giết những người trên thuyền không?"

"Không phải..."

Hạ Ý lẩm bẩm, hắn nhìn mặt biển nhấp nhô, rõ ràng là đang thất thần.

Tại sao quái vật biển lại không sợ ánh mặt trời? Những phóng xạ vô hình đó không phân biệt ngày đêm kia mà. Người trên boong tầng một, có lẽ là chết vào rạng sáng, tiếng kêu thảm thiết đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi thanh âm tưng bừng nhộn nhịp, nhưng các phục vụ và các thuyền viên vội vàng chạy ra khi ấy chắc chắn đã loan tin.

Tiếc thay lúc đó khách trên thuyền không phải đã say khướt thì chính là đang ngáy vang trong cabin, radio trên Nữ thần Thalassa đã ngắt kết nối, không cách nào phát loa thông báo cho cả con thuyền, mãi đến khi bỗng nhiên cúp điện ——

Hạ Ý đã sớm không dấu vết lui về phía cửa, tuy hắn không để ý việc sống còn, nhưng cũng không muốn mơ màng hồ đồ đi chết.

Cho dù thực sự là tận thế, hắn cũng phải tìm một nơi an toàn yên tĩnh, nơi đó hắn có thể chậm rãi nghĩ về những ký ức đẹp nhất khi còn sống, để rồi chết đi cũng không tiếc nuối.

Hạ Ý vốn dĩ đến nhà ăn để tìm một con dao Tây dễ mang theo, không phải để phòng thân, mà là hi vọng lúc đó được chết dứt khoát, ai ngờ nhìn thấy thức ăn, bèn không ngại ngần lấy đôi chút, hắn bỗng nhiên nhớ đến Lý Thiệu còn đang trong cabin, nên quyết định thận trọng tìm đến.

Nhưng...

Lẽ nào những con quái vật biển đáng sợ vốn chỉ tồn tại trong phim khoa học viễn tưởng đó cũng biết tận thế tới, nên quyết định chén một bữa no nê cuối cùng? Quái vật biển lớn như thế, sao có thể làm lơ sự thay đổi của áp suất nước mà xuất hiện trên mặt biển!

Lý Thiệu ngồi sụp trên đất, mồ hôi như mưa, răng run lập cập.

Hạ Ý cúi đầu, hắn không thích người trợ lý này của mình cho lắm, Lý Thiệu tay chân vụng về, tính toán chi li lại ham của hời, nhưng người "đi theo" Hạ Ý, từng đó thôi đã đủ có phân lượng trong lòng hắn, vì vậy cứ việc không biết giải thích thế nào, hắn vẫn thấp giọng nói:

"Tìm đồ ăn thức uống, dao, sau đó... tìm một nơi yên tĩnh, và tạm biệt tôi!"

Lý Thiệu há hốc mồm, từ biệt, ý là bảo, Hạ Ý muốn rời khỏi nơi này?

"Không không, anh Hạ, anh không thể bỏ mặc em!"

Hạ Ý không hề kéo ra bàn tay đang túm chặt cánh tay mình của Lý Thiệu, chỉ im lặng một lúc, rồi nói:

"Lý Thiệu, không có cách nào, chúng ta chỉ có thể chết... Cậu còn chưa nhận ra?"

"Gì, gì cơ?"

"Nữ thần Thalassa, sớm đã ngừng chạy."

===================

Chú thích:

*Miếu Ngũ Tạng: Chỉ năm cơ quan tim, gan, lá lách, phổi và thận. Tế miếu Ngũ Tạng có nghĩa là lấp đầy bụng.

*Máy ảnh lỗ kim: Là một máy ảnh đơn giản không có ống kính nhưng có khẩu độ nhỏ — về tác dụng là một hộp chống lại sáng với một lỗ nhỏ ở một bên. Ánh sáng từ một cảnh đi qua khẩu độ và chiếu một hình ảnh ngược lên phía đối diện của hộp, được gọi là hiệu ứng che khuất của máy ảnh. (Wikipedia)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play