Đối với đại đa số người mà nói, siêu năng lực có lẽ là kiểu như có thể bẻ cong một chiếc thìa, có chút khó thể tin nổi, song có thể nó thực sự tồn tại. Khoa học chưa giải thích được, có người vừa khi sinh ra đã mang lượng lớn tĩnh điện, cho nên không thể nào chải tóc; có người có ý chí tương đối mạnh, thuật thôi miên không có hiệu quả đối với họ; thậm chí có người có tố chất tâm lý vượt trội, mở mắt nói dối trong khi adrenaline bình thường đến nỗi lừa được máy nói dối; còn phần trời sinh sức lớn vô cùng thì chưa được coi là siêu năng lực! Chỉ có thể tính là người lạ chuyện lạ.

Nếu thấy một người, chợt tay không mồi thuốc lá, sợ ràng cũng chỉ nghĩ đây là một nhà ảo thuật, chắc chắn sẽ không liên tưởng đến siêu năng lực hoặc là phép thuật gì đó.

Nhưng đã là tận thế, có gì mà không thể xảy ra chứ?

Lý Thiệu mạnh mẽ thu lại ánh mắt từ bộ váy khoét vai của An Lỵ, người mẫu quả nhiên là dáng đẹp siêu cấp, cậu đoán vòng eo kia một cánh tay có thể ôm trọn tuyệt đối là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là An Lỵ quá cao, mang giày cao gót vào càng cao khiếp người, khoan đã, dù cậu có thể một tay vác lên hàng trăm cân, thế nhưng An Lỵ vẫn thuộc ngoài tầm với.

Cậu là một người bình thường, vị trí tự nhận định cũng rất bình thường, sợ rắc rối cũng không dám gây chuyện, tâm huyết nam nhi gì đó giấu khá sâu, bình thường chẳng bùng nổ được, An Lỵ sai khiến cậu đủ điều, cậu cũng không áp lực chút nào, ngược lại còn cảm thấy mình ghê ghớm.

Ý nghĩ không đến mức một giấc tỉnh dậy đã biến thành siêu nhân, nhưng mộng tưởng thành cao thủ võ lâm chắc chắn có.

Bây giờ đã có siêu năng lực, Lý Thiệu cảm thấy cả thế giới đều không bình thường (Quả thế không sai).

Bình thường cậu đi theo Hạ Ý, thực sự chẳng ai chú ý, vì chính Hạ Ý cũng không có cảm giác tồn tại, càng đừng nói đến Lý Thiệu vị trợ lý sứt sẹo này. Được nhìn thấy, không phải vị thiên hậu nào đó, thì chính là vị ảnh đế nào đó, hoặc là sếp lớn phía đầu tư, đạo diễn xấu tính, bi thảm đến mức có thể nói trừ bỏ diễn viên vai quần chúng, còn lại ai cũng không thể đắc tội, gặp ai cũng phải cười xòa.

Bước vào xã hội vốn là một quá trình mài giũa góc cạnh, có người khéo đưa đẩy nhưng trong xương cốt vẫn kiêu ngạo như cũ, mà có người, tỉ như Lý Thiệu, mù mịt đến nỗi gặp sao hay vậy, dựa vào chút ít khôn vặt đắp nặn lý lịch, nếu vận may tốt, có lẽ mười năm tám năm sau sẽ có chút thành tựu.

Thế nhưng tất cả những điều này, đã hỗn loạn.

Lý Thiệu ngồi xổm ở cuối boong này, nhìn các thuyền viên gắng sức nâng những bộ thi thê đó lên, sau đó vẻ mặt chết lặng mà thả xuống biển.

Những người này, có rất nhiều là chết bởi phóng xạ, và càng nhiều hơn là chết bởi giết hại lẫn nhau.

Trong những người sống sót, người có siêu năng lực tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có thể khiến một vật thể lơ lửng giữa không trung, hoặc làm chín thức ăn, hay là miễn cưỡng để cái ly rỗng xuất hiện nửa ly nước, cho dù là thế, siêu năng lực hệ thủy vẫn quý giá cực kỳ, bởi vì họ đang trên biển, luôn sẽ có một ngày nước ngọt cạn kiệt.

"Đây là sự thật, Thuyền trưởng, thứ chúng ta gặp phải không phải là quái vật biển, mà là..."

"Tận thế? An... Cô An, điều cô nói quá mức hoang đường, tôi khó mà tin tưởng."

An Lỵ vuốt ve ngón tay, một đốm lửa nhảy lên giữa ngón tay cô, như chẳng chút để ý mà cười: "Tôi tin tưởng chính bản thân Thuyền trưởng ngài cũng rõ ràng, hơn năm ngày rồi, vì sao chúng ta còn chưa chờ được bất cứ cứu viện nào? Tất nhiên nếu chúng ta còn trên trái đất, Nữ thần Thalassa là mục tiêu rõ như vậy, bầu trời cũng chẳng có đám mây dày nào, lẽ nào chúng ta bị thế giới bỏ rơi? Không không, hiển nhiên, đội cứu viện trên đất liền, hoặc có thể nói là thảm họa này có khả năng xảy ra trên toàn thế giới. Chúng ta ở trên tàu thủy, chung quanh toàn là biển rộng, dưới nhiệt độ cực cao có rất nhiều hơi nước bốc lên để bổ sung tầng mây, nhưng trên đất liền thì sao? Hay hoặc là nơi ít nước thì sao?'

Còn có bao nhiêu người sống, đây là một vấn đề.

"Điểm mấu chốt là, vật tư trên thuyền tuy rằng đầy đủ, nhiệt độ gần đây cũng đã giảm xuống và có xu hướng bình thường, nhưng vẫn cứ có hạn."

Cô vỗ tay, chỉ vào mấy chục người hoặc gần hoặc xa nơi boong tàu.

"Tôi tin tưởng Thuyền trưởng, các ngài nấp trong khoang an toàn không phải tiếp xúc với phóng xạ, thế nên không biết rằng năm ngày này, người còn sống sót họ may mắn cỡ nào. Dù trong chúng tôi có người có thể phát ra lượng điện mỏng manh, đủ để đánh một con cá. Cũng như tôi đây, bỗng dưng sử dụng được lửa, nhưng điều quan trọng nhất, chúng ta không có điện, không thể khởi động bất kỳ thiết bị nào trên du thuyền, thậm chí ngay cả lò vi sóng cũng không sử dụng được, không thể định vị GPS, được rồi, tôi mang thái độ hoài nghi về sự an toàn của vệ tinh bên ngoài quỹ đạo trái đất, chúng ta có thể không quay trở lại đất liền, nhưng nhất định phải tìm được nơi có nước ngọt, có thức ăn."

Nếu không, cũng chỉ còn đường chết.

Thuyền trưởng trầm mặc hồi lâu, mới nói:

"Phóng xạ biến mất, chẳng phải chỉ cần qua một khoảng thời gian, là máy phát điện có thể khôi phục?'

"Thế nhưng, chúng ta chờ không kịp."

Thuyền trưởng nhìn An Lỵ, bỗng nhiên cảm thấy không cần phải sợ người phụ nữ này, trước khi thức ăn cạn kiệt, tin tưởng cô không nguy hiểm gì, bất kể trước đó cô ấy đã làm những gì, có tận thế đúng như lời cô nói không, nhưng sau khi trải qua cơn đại nạn này, có được siêu năng lực mạnh mẽ như thế, tất nhiên sẽ thay đổi tất cả.

Ông cũng không ngốc, so với cha con nhà họ Hàn, đương nhiên biết ai mới là người đáng chọn.

"Toàn bộ Nữ thần Thalassa được kết cấu bằng thép và hợp kim, nhưng chỉ cần dỡ bỏ sàn và giường của phòng cảnh biển xa hoa, thì miễn cưỡng có thể làm ra mái chèo chất lượng không tồi, dây thừng cũng có, thuyền bơm hơi và áo phao dùng để thoát nạn vẫn nguyên vẹn, thế nhưng đặt ở nhà kho, nên cần... Dọn ra bằng sức người, còn có không ít thứ có thể sử dụng, phải dùng bạo lực mở cửa."

Thuyền trưởng nói với vẻ tự tin ngày càng tăng: "Có một bản đồ chống thấm nước được chuẩn bị đặc biệt để tránh sét làm hỏng thiết bị định vị GPS, chỉ cần mang theo la bàn, tôi tin rằng..."

"Thật không may về điều này!" Một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước ra, với một bộ vest khoác trên người ông, trên cằm đầy râu mới mọc, nhìn qua chán chường vô cùng, ánh mắt nhìn người ta cũng mơ màng, "Tất cả la bàn đều không thể dùng, thế nên tôi tin tưởng suy đoán của cô An Lỵ, trường địa từ có vấn đề."

Thuyền trưởng nghẹn lời, nguyên nhân khiến la bàn không nhạy nhiều mà, có điều, nghiêm trọng đến mức tất cả các động cơ và phương tiện trên du thuyền đều không thể sử dụng, điều này...

"Không, không thể vậy chứ! Trong biển có quái vật!" Không biết là ai, ngồi xổm xuống cao giọng kêu.

An Lỵ liếc cũng chẳng buồn, trái lại là Lý Thiệu quát:

"Vậy anh cứ chết đói trên thuyền đi, đồ ăn với nước sẽ không chia cho anh!"

Nữ thần Thalassa là du thuyền siêu khủng, trên đó gần như có đủ tất cả các phương tiện, hơn nữa sóng gió bình thường cũng không thể đánh lật, đa số người cảm thấy ẩn nấp ở đây là an toàn nhất, thế nhưng thức ăn và nước là thanh kiếm sắc treo trên đầu, họ chỉ còn cách đưa ra lựa chọn.

"Chị An, mấy người họ Hàn kia cũng chạy ra rồi kìa."

"Kệ họ."

Thuyền cứu sinh trên du thuyền nhiều vô kể, đủ cho cả trăm người, có thể chạy đi, tìm được một hòn đảo nhỏ hay không, vẫn là một ẩn số. An Lỵ không phải kẻ điên đầu óc méo mó, dưới tình huống như thế còn định chơi chết mấy kẻ chướng mắt, đồ ăn và nước, không chia cho họ là được, để hai cha con họ Hàn thượng đẳng ăn trái đắng đi thôi.

"Hiện tại sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ngày càng nhỏ, mặc dù phóng xạ không còn nữa, nhưng vẫn sẽ có tàn tích trong biển, người không có siêu năng lực ở lại trên thuyền đúng thật tương đối an toàn, có thể nhận một phần thức ăn và nước, rồi chúng ta sẽ mỗi người một ngả."

Tiếp xúc với nước biển nhiễm xạ có lẽ sống không hơn một năm, nhưng biết đâu có siêu năng lực thì sao!

Đây là tiếng lòng của rất nhiều người, cõi lòng họ bối rối giãy giụa vô cùng.

An Lỵ không hơi đi lo chuyện bọn họ, trực tiếp nói với thuyền trưởng:

"Nếu muốn đi, thì phải lên đường ngay lập tức! Nếu mây tụ thành mảng lớn, biển nổi gió mạnh, thuyền cứu sinh chỉ có thể trôi nổi, không đợi quái vật biển tới, thì chúng ta cũng đã xong đời!"

Số ít người nét mặt còn mang hi vọng vừa rồi đều ỉu xìu lại.

Trước biển cả bao la, con người, thật sự quá nhỏ bé.

Hạ Ý cũng nghĩ như thế.

Kể từ khi hắn bối rối phát hiện ra nguyên nhân mình không chết khát và chết đuối, hắn, ừm... Càng bối rối!

Mảnh hải vực này, có thể tìm thấy chỉ có đảo hoang tạo bởi đá ngầm, khi thủy triều lên, sẽ trực tiếp biến thành đại dương mênh mông, rong tảo tìm được dưới đáy biển quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài loại đó, sầu nhất chính là, không biết cá gần đấy bị phóng xạ dọa chạy, hay là bị quái vật biển ăn hết, mà mãi chẳng tìm được con nào.

Nếu còn tiếp tục vậy nữa, sẽ chết đói đúng chứ?

Cần phải rời khỏi đây.

Quyết định này được Hạ Ý đưa ra không chút khó khăn nào. So với những người trên Nữ thần Thalassa, hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, cứ việc không thuyền không thức ăn không ai cạnh bên... Khụ, thức ăn tiện tay hái trên "Đường" là được, những thứ khác có quan trọng không?

Thật ra nếu đổi thành người khác lẻ loi sống trên đảo hoang bốn năm ngày, không có thức ăn, còn ôm nghi ngờ chung quanh có quái vật biển, đoán chừng tinh thần đã sớm sụp đổ, có điều Hạ Ý ấy mà.

Nếu có người kề cạnh bên hắn, hắn ngược lại sẽ căng thẳng đến nỗi ngủ không ngon.

Hạ Ý chỉ quái gở, hắn không hề ngốc, trong tận thế, lòng người là thứ không đáng tin nhất.

Trong cuộc sống bình thường, mọi người sẽ vì một hạn ngạch, một điều vặt vãnh, thậm chí là mâu thuẫn vô hình mà xích mích đủ đường, Hạ Ý không thể đoán được người khác suy nghĩ gì, ở cùng với người khác, bất cẩn là điều tuyệt đối không thể, dù là Lý Thiệu, Hạ Ý cũng rất rõ, nếu như đang bỏ chạy, Lý Thiệu tuyệt đối sẽ không quay đầu lại kéo hắn một cái, đây còn là dựa trên sự hiểu biết, cùng với việc Lý Thiệu không phải là người quá xấu.

Không ai trên thế giới này "nên" làm bất cứ điều gì vì bạn, hoặc nên giúp bạn như một lẽ đương nhiên.

Quan hệ giữa hắn và Lý Thiệu, cùng với bất kỳ ai đều không hề đạt tới mức độ ấy.

Sống cô độc, người ngoài trông vào, là việc khó mà tưởng nổi, thế nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trở thành lợi ích lớn nhất.

Hạ Ý không có người phải để tâm, không cần phải trằn trọc nghĩ họ sẽ ra sau trong kiếp nạn này. Cho dù là Lý Thiệu và An Lỵ,, cũng gần như là khá quen, hơn nữa còn là người nói chuyện với hắn, thì sống chết bây giờ cũng chỉ còn cách xem ai may mắn, hắn có thể thay đổi được gì chứ, chỉ biết một điều đơn giản, là để mình sống sót giữa tận thế này mà thôi.

Tương lai nhiều điều nhiều thứ phức tạp, nghĩ về nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Vì Hạ Ý quyết tâm bơi sâu xuống biển, nơi đó mới có thứ ăn được, cho nên tối hôm nay, hắn rất sớm đã tìm một hốc nham thạch để nghỉ ngơi, hơn nữa còn dự định lấy lại toàn bộ sức lực không ngủ đến mặt trời lên cao thì sẽ không dậy.

Mong muốn này có hơi khó khăn.

Đá quá cứng, xoay người không để ý sẽ cấn vào, khó tránh khỏi bị bầm tím.

Kết quả lúc này đây, không phải hắn bị đau tỉnh, mà là đói tỉnh.

Mấy bữa nay, Hạ Ý vốn chẳng ăn được thứ gì đàng hoàng, thế nên khi hắn mở mắt bối rối ông bụng, thoáng chốc đã ngây ra.

Trên bãi đá ngầm không mấy rộng, tất cả đều là cá mòi đang nhảy, một số con mệt mỏi không thể nhúc nhích, có cả con đang hấp hối giãy dụa, nhưng tất cả đều tươi nguyên, mang theo mùi của biển cả, cái đuôi không ngừng văng ra những giọt nước, bay tới trên mặt Hạ Ý.

—— đúng là có quỷ! Hôm qua hải vực phạm vi mấy trăm mét quanh đây có con cá nào đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play