*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng nước tí ta tí tách, rất nhỏ bé, hòa lẫn vào tiếng sóng biển xa xăm.
Hạ Ý mông lung tỉnh lại, ngoài trời vằn tối đen. Do tư thế ngủ quá cứng, cổ hắn đau nhức không thôi, đang lúc lọm khọm muốn đứng lên, thì bỗng nhiên ngẩn ra.
Tiếng mưa rơi!
Hắn thế mà nghe được tiếng mưa rơi rất nhỏ! Chúng nện lên đá ngầm, phát ra tiếng tí tách rất khẽ, Hạ Ý gần như là sử dụng cả tay và chân bò ra khỏi hang, cảm nhận hạt mưa lạnh băng rơi trên má.
Chưa từng có cơn mưa nào, làm hắn vui mừng ngất ngây đến thế.
Có gió, mưa rơi, vậy có nghĩa là bầu khí quyển đang dần phục hồi?
Ban ngày nóng cháy khiến lượng lớn nước biển bốc hơi, thế nên vào tối, trên biển đổ mưa nhẹ trước tiên, đất liền thì không có đãi ngộ ấy, hơn nữa cơn mưa này nhỏ vô cùng, cách quãng không liên tục, chỉ có lác đác vài giọt dừng trên mặt Hạ Ý.
Thế nhưng mưa, dù sao cũng tốt hơn là không mưa. Đây không phải tận thế, còn có hy vọng, và mọi người có thể có cơ hội tiếp tục sống! Còn điều gì quan trọng hơn điều này?
Hạ Ý gần như muốn cảm tạ vị thần hư vô mờ ảo kia một tiếng.
Mang theo tuyệt vọng chuẩn bị đi chết, cho dù là người quen nết lầm lì, cũng chịu không nổi.
Hắn mong một con đường dứt khoát để nhanh chóng kết thúc tính mạng mình, nhưng lại không dám dùng trán so độ cứng với đá, lúc ở trên thuyền hắn đã nghĩ tới, phải dùng vật nào sắc nhọn đâm mình, nhưng không dễ gì, vả lại khả năng một nhát đâm chết là bao nhiêu, chưa từng đâm ai, lại không phải bác sĩ hay cảnh sát, thật sự không rành lắm, có điều trước khi ngủ hắn nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ hắn còn mỗi cách này.
Trước lúc bơi tới hòn đảo này, hắn vẫn còn ôm chút kỳ vọng nhỏ nhoi.
Chẳng hạn như nơi này có người, người ở đây nói với hắn, tất cả vẫn còn cứu vãn được, hay chẳng cần làm gì hết, hắn chỉ cần an tĩnh nán lại chốc lát. Nơi đây có thể không lớn bằng Nữ thần Thalassa, nhưng nếu thật sự có người ở, nấp trong nhà và bị nhốt trên một con thuyền là hai loại tâm trạng chẳng hề giống nhau. Thức ăn và nước uống đều là của mình, không cần tranh giành, tựa như chỉ cần đóng lại cánh cửa đó, là đã an toàn.
Không đến nỗi hết cách, mọi người sẽ không cần bước ra đối mặt với nguy hiểm.
Thật ra dù cho là tận thế, được rưng rưng ôm cha mẹ con cái, hôn tạm biệt người yêu, cuối cùng nằm trong căn phòng quen thuộc cùng nhau chờ đợi cái chết, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cảnh tuyệt vọng. Suy nghĩ của Hạ Ý luôn quanh quẩn giữa "Chỉ có riêng mình tôi thật tốt" vả "Không muốn tiếp tục một mình", hắn không hiểu rõ cuộc sống thế nào, mới là hoàn hảo, lựa chọn điều trước là do hắn không làm được điều sau.
Kết quả Hạ Ý dùng ba giờ, thất vọng rồi lại mơ hồ vui mừng, nơi đây chỉ là một hoang đảo, không có nước ngọt, không có động vật.
Giờ đây, vận mệnh lại kéo hắn trở lại từ trước cái chết.
Trời vậy mà đổ mưa.
Hạ Ý ngẩng đầu, hồi lâu mới có hạt mưa thấm vào môi, chảy vào miệng.
Thế nhưng, có loại mùi lạ.
Hạ Ý bỗng nhiên tỉnh ngộ, mưa phóng xạ!
Hắn theo bản năng nôn ra, nhưng nước mưa lạnh giá khiến hắn rất nhanh lần nữa ngây người.
Dọc con đường này, phóng xạ hắn bị nhiễm tuyệt đối không ít, theo như tính toán, dài thì ba năm, ngắn thì nửa năm, có lẽ sẽ chết đi vì ung thư da hoặc các bệnh phóng xạ khác, nhưng nếu hắn thực sự không ăn uống gì, chắc chắn sống không đến sáng hôm sau.
Lại trở thành vấn đề rốt cuộc có sống hay không, sống bao lâu sao?
Hạ Ý ngửa ra sau, nằm trên nham thạch ướt đẫm, chân tay ê ẩm tê mỏi cũng giang ra, hắn thấp giọng cười.
Quả nhiên khi không có ai, hắn có thể cười được, không có gánh nặng nào cả, cũng chẳng hề khó chịu.
Tận thế, lẽ ra sống một ngày là một ngày, không sống được thì dứt khoát đâm đầu chết, những băn khoăn trước đó, đúng thật là đầu óc hồ đồ logic hỗn loạn, ở hoang đảo thế này, định mệnh đã không ném cho hắn một sợi dây tên là hy vọng.
Hạ Ý quá mệt, cứ thế nằm ở nơi đó, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mưa phùn không kéo dài lâu lắm, đã tạnh lúc trời hửng sáng, trái lại có tiếng gió, và tiếng sóng biển quy luật mà đơn điệu.
Mặt trời chiếu vào làm Hạ Ý thức tỉnh.
Nước mưa trên tóc và quần áo đều đã khô, duỗi tay sờ lên trán, không thấy quá nóng, đương nhiên vì để ngừa tay cũng quá nóng, hắn còn cố ý đi vài bước, cũng không có cảm giác đầu váng mắt hoa, ngược lại vì hắn ngủ một đêm ngon giấc, giờ đã tràn đầy năng lượng.
Điều này quá thể vô lý.
Dù cho nước mưa không nhiễm phóng xạ, dầm mưa ngủ một đêm, không sốt cao cũng mệt mỏi, thế này là khỏe mạnh đến cỡ nào?
Chỉ có duy nhất một điều khiến Hạ Ý khó chịu, đó là hắn đói vô cùng, dạ dày đang giần giật. Tính sơ sơ, hắn đã không ăn gì suốt một ngày hai đêm, ngoại trừ mấy con sò căng da đầu cạy ngày hôm qua, khi bơi tới hòn đảo này.
Hạ Ý không thường ăn hải sản, cho dù ăn, cũng phải làm sạch sẽ, nào có kinh nghiệm trực tiếp cạy vỏ sò, thật ra lúc cạy xong còn mù mịt, vì không phân biệt được chỗ nào có thể ăn, chỗ nào không thể ăn, chỉ biết phân biệt đại khái, bỏ đi tạp chất màu vàng đen ở gần miệng vỏ, còn thịt dư lại thật sự chẳng được bao nhiêu, hơn nữa khó ăn đến nỗi hắn suýt nữa nhổ ra.
Thế nhưng, có một vấn đề, hắn phải nhìn thẳng vào.
Đây là đảo hoang. Thực vật? Có, đã chết héo.
Sau khi suy xét khả năng đào rễ cây, Hạ Ý chỉ có thể đi đến bờ biển.
Ở kẽ đá ngầm dưới đáy biển gần đảo, mọc một loại rong biển màu đỏ tím, nếu hắn nhớ không lầm, hình như là rong thạch*, trí nhớ hình ảnh của Hạ Ý sâu hơn nhiều so với người bình thường, người mắc chứng tự kỷ thường là vậy, sẽ ghi nhớ một từ cụ thể cho một hình ảnh rõ ràng, thế giới bản thân của họ, không tuân theo logic văn tự.
Rong thạch, hình như là một loại nộm, từng ăn ở một khách sạn rồi.
Mong là vị ăn sống của nó không quá đắng quá chát.
Hạ Ý dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bờ biển, sau đó lặn xuống nước, mặt trời hôm nay tuy không nóng cháy như hôm qua, nhưng tốt hơn vẫn nên hạn chế phơi nắng. Nhớ lại con đường đã đi hôm qua, sẽ thấy được cảnh tượng dưới đáy biển, Hạ Ý nhịn không được đưa tay xoa xoa dạ dày âm ỉ đau, hắn phải bơi ít nhất một giờ, mới có thể nhìn thấy loại rong biển đó, vả lại điều này còn phải dựa trên tiền đề là hắn không bị lạc.
Mọi thứ trên người Hạ Ý đều không thể dùng.
Đồng hồ, di động, không vứt trong biển thì cũng tiện tay bỏ lại trong hang động.
Sở dĩ hắn mặc quần áo bơi, là vì cân nhắc phóng xạ, còn việc hắn bơi được xa như vậy bằng cách nào, đến giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra. Lẽ nào giống với một câu mà người ta từng nói, ai cũng có thiên phú xuất chúng, không phải bạn tầm thường, mà là thiên phú đó, có lẽ đến chết bạn cũng không có cơ hội phát huy. Nước ngoài có rất nhiều thần đồng âm nhạc, nhưng trẻ em Trung Quốc, có bao nhiêu người tiếp xúc với dương cầm khi còn nhỏ, họ có chỉ là vô số lớp sở thích. Có người giỏi ca hát, âm vực rộng, nhưng cả đời anh ta chỉ bán đồ ăn ven đường, không ai thưởng thức anh ta...
Lẽ nào thiên phú của hắn là bơi lội?
Hạ Ý cảm thấy suy đoán này hoang đường hết sức, hắn thường phán đoán sai vị trí của các đồ vật, nên không thể lái xe, vì hắn không thể đỗ xe vào ô đậu nhỏ hẹp một cách chính xác. Điều này còn thể hiện ở việc hắn chưa bao giờ ném lọt bóng rổ ba lần, một trong những biểu hiện của hội chứng Asperger, là những động tác đòi hỏi sự phối hợp giữa tay và mắt kém hẳn người bình thường. Tuy rằng Hạ Ý chưa đến nông nỗi đẩy xe mua sắm ở siêu thị cũng có thể đụng vào người trước mắt, nhưng bơi lội?
Chắc chắn là nói chuyện viễn vông.
Đang lúc hắn thất thần, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, hình như lâu rồi hắn chưa ngoi lên lấy hơi, ngực không bị tức, trái lại dạ dày đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Ý ngoi lên mặt biển, thở một hơi thật sâu, loại cảm giác kỳ lạ này lại ập đến.
Song hắn không có thời gian cân nhắc việc này cẩn thận, vì đáy biển cách đây không xa, đã xuất hiện từng mảng rong biển đỏ tím, hơi dập dìu theo gợn nước, điều này khiến cho người đã đói đến hoa cả mắt làm sao có thể nghĩ đến những thứ khác.
Dọc con đường này, cũng không biết do hắn xui xẻo, hay bởi nguyên nhân nào khác, vậy mà chẳng thấy một con sò nào.
Vùng biển này dường như là một tử địa chân chính, yên ắng lạ thường.
Rễ rong biển không như rễ thực vật trên cạn, phần lớn đều bám vào nham thạch, chỉ để tránh bị nước biển cuốn đi mà thôi, cho nên Hạ Ý không quá tốn sức nhổ chúng lên, ít nhất dễ hơn cạy vỏ sò nhiều, bỏ đi thân cây hơi dày, chỉ tẽ lấy ngọn cành mảnh mai, Hạ Ý nhai nhai vài cái, cũng hên, không khó ăn đến nỗi không nuốt nổi, chỉ là có hơi mặn.
Hạ Ý tùy tay nhổ một bó, vừa định nổi lên mặt nước, trước mắt bỗng lóe lên một ánh vảy bạc.
Đó là, cá?
—— Đây là một người đã đói đến nỗi chỉ còn nước ăn rong biển, hãy lý giải sự hoang mang rối bời và vui mừng khi hắn nhìn thấy vảy đuôi cá đi = =
Hạ Ý cấp tốc quay đầu lại, nhưng hắn chỉ nhìn thấy vảy bạc xinh đẹp, khẽ quẫy trong nước biển, đánh giá cái đuôi trong mờ bạc nhạt đó, đây hẳn là một con cá rất lớn.
Hạ Ý rốt cuộc chậm chạp nhận ra:
Cá bự như vậy, ai ăn ai hả?
Hắn lập tức bơi về phía trước, cũng tính toán đổi hướng, nhưng mặc cho hắn xoay người, dòng chảy xao động ra sao, cũng chỉ có thể nhìn thấy đuôi cá như ẩn như hiện, Hạ Ý thậm chí không có khả năng để thuyết phục bản thân rằng con cá đã bơi đi.
Một con cá có lẽ to bằng một người, luôn bơi sau lưng bạn, nhìn bạn một cách kỳ lạ, còn có thể là vì gì đây?
Hạ Ý sởn cả tóc gáy, tức khắc bơi lên mặt biển bằng tốc độ nhanh nhất, nếu hắn không nhìn lầm khi vừa ngoi lên để thở, thì có một bãi đá ngầm rộng chừng vài mét vuông trên mặt biển cách nơi này chừng mười mấy mét!
Hắn tuyệt không muốn trở thành bữa trưa cho cá.
===================
Chú thích: *Rong thạch: hay còn gọi là Thạch hoa thái - Gelidium amansii (Lamour.) Lamour, thuộc họ Rong thạch - Gelidiaceae. Mô tả: Tản có hình trụ tròn, có khi hình hẹp cạnh, phân nhánh hình lông chim, cao 10-30cm, nhánh to đạt tới 0,5-2cm. Tổ chức tản do 2 loại tế bào hình thành, lõi và vỏ.