"Mộ Dịch Kỳ, anh đừng quá đáng!" Hàm Hinh gỡ hai bàn tay anh ra, cô định dùng chút sức mọn này để thoát vòng ôm của anh, hai chân đá loạn xạ, nhưng cả người cô lại rơi vào trong ngực anh, cũng vì động tác của cô mà bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh trên người đã trở nên vô cùng xộc xệch. Cổ áo trễ xuống, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, cô thở dốc, định dùng sức lớn nhất để phản kháng lại hành vi của anh.
"Hàm Hinh, em ép anh làm em không thoải mái sao?" Mộ Dịch Kỳ nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm. Hai tay anh ôm chặt lấy cô khiến cô không thể động đậy.
"Rốt cuộc là tôi ép anh hay anh luôn ép tôi làm những việc tôi không thích?" Hàm Hinh trừng mắt nhìn anh.
"Chỉ là muộn thêm ba ngày mà em đã không vui như vậy sao?"
Hàm Hinh cười khẩy một tiếng, muộn thêm ba ngày ư, muộn thêm một ngày cô cũng không muốn: "Mộ Dịch Kỳ, tôi về trước thì anh không vui như vậy sao?" Hàm Hinh hét lên, cánh tay bị ngón tay của anh siết chặt, hằn lên vết đỏ.
"Học đi đôi với hành?" Anh nheo đôi mắt phượng dài lại, dáng vẻ nguy hiểm.
Lần nào Hàm Hinh cũng vô cùng chán ghét việc anh dùng thủ đoạn này bức bách cô, dù có nói thêm nữa cũng không có tác dụng đối với anh.
Cùng lúc đó, Lộ Thần Tường vừa đi ra giờ đã trở về, nhưng đi vào cũng không chỉ có một mình anh. Đứng bên cạnh anh là một người phụ nữ...Khổng Ý Yên.
Cập nhật sớm nhất tại.
"Dịch Kỳ, thì ra anh ở đây à?" Khổng Ý Yên đi vào trước, ánh mắt kinh ngạc rơi trên người Mộ Dịch Kỳ.
Ánh mắt Mộ Dịch Kỳ hờ hững, ngón tay vẫn giữ chặt trên người Hàm Hinh: "Ừm." Mộ Dịch Kỳ trầm giọng đáp lại.
"Thả tôi xuống!" Lúc này, Hàm Hinh không kìm được nói, có người khác ở đây, chắc anh cũng không dám làm gì đâu. Nhưng Mộ Dịch Kỳ không có bất kỳ động tác gì. Hàm Hinh trừng hai mắt, khẽ móc đầu ngón tay của anh trên eo ra, dùng sức vặn, nhưng chỉ thấy anh nhăn mày lại, sức ngón tay cũng tăng lên, cũng không buông cô ra.
Một bóng người chợt đi tới, khoác hai tay Hàm Hinh lên trên cánh tay mình, nói đúng ra là kép mạnh cướp cô từ trong ngực Mộ Dịch Kỳ. Hàm Hinh nhíu mày lại, nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc của Mộ Dịch Kỳ.
Lộ Thần Tường trầm mặc không nói gì, khư khư ôm lấy Hàm Hinh, đôi mắt đen láy như dã thú ẩn núp trong đêm tối, nhìn chằm chằm Mộ Dịch Kỳ: "Không nghe thấy cô ấy nói buông cô ấy ra sao?"
Hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn xung quanh. Hai tay Mộ Dịch Kỳ hoàn toàn trống rỗng, Hàm Hinh đã thoát khỏi tay anh rồi.
Hai người đứng đối diện nhau, thể xác tinh thần không phân cao thấp, khí tràng hết sức mạnh mẽ. Sự vắng vẻ lạnh lẽo ngưng kết trong không khí có thể khiến mọi người đều chết cóng.
"Hai người, hai người làm gì vậy, mọi người đều là bạn mà, có gì mà không dàn xếp được?" Lúc này Khổng Ý Yên lên tiếng, dùng nụ cười tao nhã và dịu dàng trên gương mặt hóa giải tình cảnh khó xử lúc này. Ánh mắt đảo qua người Mộ Dịch Kỳ và Lộ Thần Tường, rồi cụp xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ hoài nghi phức tạp khó hiểu, nhưng không thể phủ nhận trong đó còn ẩn chứa sự khinh thường.
"Không quen."
"Không quen."
Hai âm thanh bỗng đồng thời xuất hiện, hoàn cảnh trở nên cực kỳ xấu hổ.
Lời này vừa nói ra, hai người còn lại sững sờ, Hàm Hinh nhìn Mộ Dịch Kỳ, Mộ Dịch Kỳ nhìn Hàm Hinh, Khổng Ý Yên nhìn Mộ Dịch Kỳ, Mộ Dịch Kỳ nhìn Hàm Hinh, Lộ Thần Tường nhìn chằm chằm Mộ Dịch Kỳ, Mộ Dịch Kỳ đối mặt Hàm Hinh.
"Đẹp trai sao?" Mộ Dịch Kỳ nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, dang tay ra với Hàm Hinh. Nhưng giờ đây Hàm Hinh đã đóng băng rồi, cô quay đầu tránh khỏi anh. Động tác lặng lẽ giữa hai người, hai người còn lại đều thấy rõ.
Khổng Ý Yên lập tức đi đến sát bên cạnh Hàm Hinh: "Hàm Hinh, sáng nay tôi đã giải thích với cô rồi, nếu cô vẫn gây chuyện với Dịch Kỳ vì chuyện tối hôm qua thì thật quá không đáng rồi."
Lời này, khiến mặt mày Hàm Hinh sa sầm. Cùng lúc đó, Mộ Dịch Kỳ kéo tay Khổng Ý Yên lại: "Không cần giải thích, không gọi dậy được người đang giả vờ ngủ đâu."
"Không, Dịch Kỳ, em nghe nói tối qua Hàm Hinh bị thương, nguyên nhân lớn là vì anh không ở đó, nếu anh có ở đó có lẽ đã không xảy ra chuyện này." Khổng Ý Yên tự trách hổ thẹn nói.
Dịch Kỳ nhíu chặt mày, nhìn Hàm Hinh, rồi đáp lại Khổng Ý Yên: "Không phải lỗi của em, đổi lại bất cứ ai cũng sẽ không thể không quan tâm."
"Nhưng mà Dịch Kỳ..." Khổng Ý Yên muốn nói lại thôi. Cô ta đỡ trán cắn môi khó xử nhìn Hàm Hinh: "Được, sau này tôi sẽ chú ý, nhưng Hàm Hinh, Dịch Kỳ thật sự đối tốt với cô, cô phải trân trọng mới đúng."
Từ đầu đến cuối, Hàm Hinh không hề xen vào một câu, chỉ lặng thinh nhìn hai người bọn họ đối thoại, nghe ý của Khổng Ý Yên là nói cô không hề biết trân trọng rồi?
"Cô Khổng, xem ra vì tôi và anh ấy cô đã cố gắng không ít." Hàm Hinh cười khẩy.
Cô vừa dứt lời, những người còn lại không khỏi giật mình, cảm thấy bối rối bất an, không hiểu rốt cuộc cô có ý gì.
Mà ánh mắt âm u sâu thẳm của Lộ Thần Tường vì Hàm Hinh mà ánh lên một tia ghen ghét. Ánh mắt anh lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Không hợp nhau, hà tất phải miễn cưỡng."
"Anh không cần nói." Hàm Hinh nhìn Lộ Thần Tường, giọng ra lệnh. Thần Tường lập tức im lặng, không biết là theo bản năng hay là phản xạ có điều kiện mà không nói gì nữa.
Hàm Hinh thấy anh ngoan ngoãn không nói gì, lập tức nói: "Tối hôm qua đã qua rồi, tôi muốn để ý cũng không để ý được. Tôi không thể chờ ở đây ba ngày được, hôm nay tôi sẽ về cùng Tiểu Nhu. Mộ Dịch Kỳ, anh hãy tiếp đãi cô Khổng chu đáo."
"Hàm Hinh." Mộ Dịch Kỳ trầm giọng, dường như sắp mất hết kiên nhẫn.
Hàm Hinh không quan tâm đến anh, nói xong, đi đến bên cửa sổ, lúc này Lộ Thần Tường bên cạnh cũng đi tới. Mộ Dịch Kỳ tức điên nhìn một màn này, hai mắt hung ác lướt qua mặt cô, hận không thể mạnh mẽ xé rách vẻ bình tĩnh trên gương mặt ấy. Anh căm ghét nhất cô tỏ vẻ không quan trọng.
Tại sao đối với người khác cô luôn có nhiều biểu lộ mà anh không nhìn thấy được? Đối với Lộ Thần Tường, cô có khủng hoảng, có đau khổ không nói nên lời. Đối với Cảnh Nguyên Trạch, cô có trốn tránh, có bi thương không thể hình dung. Mà đối với anh, vĩnh viễn chỉ là dáng vẻ giả tạo với nụ cười giả dối, cô luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để anh làm sao vui vẻ, làm sao đến, nhưng cô chưa từng cảm thấy anh có thật sự muốn nhìn thấy nụ cười giả dối kia của cô hay không?
Khổng Ý Yên chăm chú nhìn Hàm Hinh và Lộ Thần Tường, rồi kéo Mộ Dịch Kỳ ra ngoài, đóng chặt cửa rồi nói: "Anh đừng nóng giận, lúc này cô ấy chỉ đang giận em mà thôi, em cũng là phụ nữ, em hiểu cô ấy." Khổng Ý Yên dáng vẻ không đành lòng khuyên.
"Không, cô ấy đang cố ý." Dịch Kỳ nghiến răng lạnh lùng.
"Dịch Kỳ, đều là lỗi của em, sau này, em sẽ ít liên lạc với anh, em thật không muốn trở thành khúc mắc giữa hai người."
Mộ Dịch Kỳ mím môi thành một đường thẳng.
***
"Tối qua, làm sao anh biết em ở đó?" Hàm Hinh hỏi Lộ Thần Tường.
Nhắc đến tối qua, ánh mắt Thần Tường không khỏi trở nên dịu dàng: "Anh vô tình trông thấy anh ta từ đó đi ra. Dự án đầu tư gần đây của công ty nằm ở đó, nên lập tức nghĩ đến em, không ngờ... em đúng là ở đó." Anh lời ít ý nhiều, ánh mắt sáng rực.
Hàm Hinh nghe anh giải thích xong, khẽ nhếch môi. Ngoài chuyện trước kia, anh không có gì đáng trách. Tối qua, nếu anh không đến, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
"Thần Tường, chuyện tối qua, em thật cám ơn anh." Sau đó, Hàm Hinh cúi gập người.