“Nằm…mơ?”
Anh dường như có hơi nghi hoặc, dưới đáy mắt nhanh chóng bay qua một tia cực kỳ giảo hoạt, điều này đã lộ ra đối với câu hỏi vừa nãy của cô.
“Không có, tôi không có nằm mơ ban ngày.”
Anh thắt dây an toàn xong, thấy cô cũng thắt xong rồi, lúc này mới khởi động xe.
“Không phải, tôi không phải là có ý đó, là nằm mơ, buổi tối nằm mơ, lúc ngủ đó, anh có không?”
“Không, buổi tối tôi cần phải ngủ, mơ cái gì.”
Hàm Hinh buồn bực chết được, sao anh ấy giống như là không hiểu tiếng người vậy?!
“Bỏ đi bỏ đi, không hỏi anh nữa, tôi phải đi mua chút thuốc ngủ, nếu không buổi tối lại mơ thấy ác mộng nữa.”
Cô lẩm ba lẩm bẩm, câu cuối cùng bị người bên cạnh nghe thấy, chỉ nhìn thấy đôi lông mày thư thái của anh lại nhau lại: “Nằm mơ nên uống thuốc ngủ? Cô chắc chắn chứ?”
Hàm Hinh nói mà không hề suy nghĩ: “Đương nhiên, anh cũng đâu có biết là mỗi tối tôi mơ thấy gì chứ, làm sao mà biết được phiền não của tôi?”
Đọc truyện tại đây.
Nói ra thì mất mặt chết đi được!
Khoé môi người đàn ông giựt giựt, anh nhướng mày: “Vậy sao, nói ra xem thử? Để xem thử tôi có mơ thấy giấc mơ như thế không.”
Hàm Hinh sợ rồi, nói sao?
Đừng chọc cô nữa!
“Có gì hay ho đâu mà nói, dù sao cũng, cũng không liên quan đến anh, anh tò mò gì chứ.”
“Điều này chưa chắc, có khi cô nói tôi nghe thử, tôi cũng từng mơ qua rồi thì sao, như vậy sẽ cho cô chút lời khuyên.”
Có đánh chết cô cô cũng không nói đâu, chuyện xấu hổ như vậy làm sao mà nói anh nghe được?
Càng huống hồ, nhân vật chính còn là…anh nữa!
Hàm Hinh thà giả chết, giả nhắm mắt ngủ.
Ánh mắt người đàn ông dần dần trở nên vô cùng xán lạn, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, rất muốn sáp tới hôn một cái, nhưng vẫn phải nhịn lại, lái xe không được làm mấy chuyện này.
Đến sân bay, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị hoàn tất, ngoại trừ cô và Từ Du còn có vài người khác nữa.
“Mọi người lên trước đi, tìm vị trí ngồi, máy bay sẽ cất cánh sớm thôi.”
Từ Du phân phát vé máy bay, trong một đám người còn dư lại hai vé cuối cùng.
Là Mộ Dịch Kỳ và Hàm Hinh.
“Tổng giám đốc, cái này là của ngài.”
Còn tấm cuối cùng đương nhiên là rơi vào tay của Hàm Hinh rồi.
Hàm Hinh nhận lấy vé máy bay, nhìn một cái, ánh mắt bất giác lại nhìn qua cái của Mộ Dịch Kỳ, vậy mà lại sát với vị trí của anh ấy, hơn nữa hai người họ còn ở hàng ghế đầu.
“Lên thôi.”
Mộ Dịch Kỳ gần như là không xem qua vé máy bay, chỉ cầm lấy nó trong tay.
“Ừm.”
Sau khi tìm thấy chỗ ngồi, Hàm Hinh ngồi xuống, không ngờ đó là chỗ sát cửa sổ, gần với trời xanh mây trắng bên ngoài, phong cảnh vô cùng đẹp.
“Người kia, anh thật sự ngồi bên cạnh tôi sao?”
Trong đây còn người khác nữa, anh không sợ…lộ thân phận sao?
Mộ Dịch Kỳ cảm giác giống như là cô đang nói lời thừa thải vậy, hơn nữa đối với cái cách xưng hô vừa nãy, anh dữ dằn khinh miệt nhìn một cái, thì ra anh luôn được kêu là ‘người kia’.
Rốt cuộc là ‘người kia’ nào?
Ngồi xuống xong, người đàn ông lạnh lùng nhìn cô: “Trong bốn tiếng tiếp theo, ‘người kia’ luôn ở bên cạnh cô, hiểu chưa?
Hàm Hinh: “…”
Thật nhỏ mọn, thích giận ngược như vậy à!
Hàm Hinh định lên máy bay ngủ, cô có chút say máy bay, trước đây bên cạnh luôn có một người, bây giờ người đó đã đổi thành anh.
“Mộ Dịch Kỳ, tôi có thể dựa vai anh không?”
Còn chưa đến một tiếng đồng hồ, ánh mắt của Hàm Hinh đã rất mệt mỏi, đầu đã không tự chủ được mà nghiêng lệch qua.
Sắc mặt có hơi trắng bệch, bản thân cô cảm thấy hô hấp cực kỳ bị đè nén.
Chắc là có ám ảnh ngồi máy bay nhỉ, cũng không biết tại sao, mà trong đầu luôn có những cảnh tượng máy bay phát nổ.
Người đàn ông một tay ôm lấy đầu cô, và di chuyển toàn bộ phần thân trên của cô trực tiếp vào lòng mình, sau đó đặt tay ôm lấy eo cô, chiếc cằm đặt trên trán cô, thanh âm trầm thấp thốt ra giữa đôi môi mỏng: “Ngủ đi, như thế này sẽ thoải mái.”
Nhưng mà tư thế này…Hàm Hinh thật sự rất khó chịu nên cũng không quan tâm gì nữa, dán vào người anh, ngả đầu nhắm mắt ngủ.
Người đang lúc khó chịu sẽ không quan tâm nhiều nữa, đặc biết là đối với hội chứng say xe say máy bay như vậy, có thể thoải mái được thì cứ cố gắng thoải mái nhất có thể.
“Đến thì kêu tôi.”
Người phụ nữ ngả vào lòng của anh, chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp gọn gàng nhẹ nhàng chảy qua những hơi thở ấm áp, xuyên qua kẽ áo sơ mi của anh, len lén tràn vào trong da thịt anh, có chút ngứa ngứa.
Đôi môi mềm mại của cô cách lớp áo sơ mi, thỉnh thoảng lại cọ vào ngực của anh, có một hai khoảnh khắc nào đó, toàn thân anh trở nên tê cứng.
Đầu tóc của cô ở ngay dưới mũi anh, truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan khiến người ta sảng khoái.
Mộ Dịch Kỳ luôn cảm thấy mình đang tự chuốc khổ cho mình rồi, anh khẽ khụ một tiếng, thanh âm khàn khàn đáp: “Được.”
Hàm Hinh lúc ngủ thích phồng má lên một chút, môi khẽ chu ra, giống như là một đứa bé không có chút cảnh giác nào cả vậy, đôi bờ má mịn màng hồng hồng như đánh phấn má, là do điều hoà trên máy bay gây ra.
Lúc này, khuôn mặt cô đang bị đầu ngón tay của người đàn ông len lén chọt vào, một cái, hai cái…
Sao mà người phụ nữ này ngủ thôi cũng đáng yêu như vậy chứ!
Bốn tiếng sau.
Mọi thứ đều trơn tru thuận lợi, chí ít thì máy bay không bị gập ghềnh lắc lư.
Khi xuống máy bay, Từ Du đã sắp xếp cho mọi người đi xuống trước, còn hai người còn lại thì xuống cuối cùng.
Mộ Dịch Kỳ bế lấy Hàm Hinh đang ngủ ngon ra khỏi khoang máy bay.
“Tổng giám đốc, bây giờ đi khách sạn đúng không?”
Từ Du hỏi, vừa nãy sắp xếp đám người kia, bây giờ lại đến sắp xếp cho hai người này, bôn ba qua lại.
Mộ Dịch Kỳ nhìn ra ngoài, bầu trời thành phố S vô cùng trong xanh, rồi lại nhìn Hàm Hinh đang ngủ một cái, người phụ nữ đã ngủ hoàn toàn mất hết ý thức rồi, hàng lông mày nhíu chặt, mi tâm có chút nặng nề.
“Lúc về ngồi máy bay tư nhân, cậu sắp xếp ổn thoả cho những người khác là được rồi.”
Anh tính sai rồi, đâu có biết là cô ngồi có một chuyến máy bay lại suy nhược đến như vậy chứ.
Từ Du len lén nhìn Hàm Hinh một cái, nhớ tới lúc nãy ở trên máy bay hình như cũng không nghe thấy tiếng động gì, không lẽ là ngủ suốt đường đi?
Sau khi đến khách sạn đã sắp xếp, đặt cô xuống giường, lúc này mới có chút tỉnh táo.
Giống như là con nít vậy, trong vòng tay người lớn thì ngủ thật ngon, vừa bỏ xuống giường thì lập tức tỉnh lại.
Người phụ nữ vươn vai lười biếng một cái, nằm trên giường thoải mái duỗi thẳng tứ chi, cô mỉm cười ung dung: “Chúng ta đến rồi hả.”
“Cô ngủ bốn tiếng rồi.”
Anh bưng một ly nước đến, ánh mắt âm trầm trừng cô, cho cô súc miệng.
Hai má phồng tròn xoe, Hàm Hinh biết mình lúc lên máy bay thì rất thích ngủ, nên cũng không tránh né điều gì: “Quen rồi, không ngủ cũng không biết làm gì, ngủ một giấc là đến rồi.”
Đích thực là, có hai mắt mở cả đường đi, còn có hai mắt thì cứ nhắm suốt.
“Còn muốn ngủ không?”
Bưng chiếc ly trong tay, người phụ nữ lắc đầu: “Không ngủ nữa, ngủ lâu như vậy rồi, muốn hoạt động một chút.”
Ở đâu đó có nghe thấy thanh âm sôi ùng ục truyền đến từ bụng của cô, bầu không khí liền trở nên có chút túng quẫn.
Mộ Dịch Kỳ khẽ nhướng mày: “Đói rồi?”
Hàm Hinh xấu hổ, cô đưa tay đỡ trán, tỉnh rồi lại ăn, ăn xong rồi ngủ, cô là heo chuyển kiếp sao?!
Nhưng mà thật sự đói quá…
“Đến gấp quá, tôi không có ăn cơm trưa.”
Chỉ có thể tìm lý do gạt anh thôi, không thể để anh nghĩ rằng mình rất háu ăn được.
Mộ Dịch Kỳ nhìn chằm chằm vào cô một lát, vài giây sâu nói: “Được, muốn ăn gì thì chọn thoải mái, phục vụ sẽ đến.”
Hàm Hinh mỉm cười híp mắt: “Được.”
Anh cũng không vạch trần cô, ông già là người gì chứ, đừng nói là ăn cơm trưa, cho dù là cơm sáng, không ăn cũng phải ép ăn cho được
Suy nghĩ của thế hệ cũ, ăn no dửng mỡ.
Hàm Hinh xoa xoa bụng nhỏ của mình, kỳ lạ ghê, sao mà gần đây cứ cảm thấy đói vậy nhỉ?