Không phải, động phòng gì chứ...các người...các người chắc là nghe nhầm rồi.

Động phòng hoa chúc cái gì chứ!

Hàm Hinh xấu hổ phủ nhận, nhưng cô không giỏi nói dối, người khác nhìn một cái là ra sơ hở.

Trong lòng biết da mặt cô mỏng, cũng không trêu cô nữa mà đồng thời tản ra đi làm chuyện của mình.

Thực phiền muộn, loại chuyện này sao Mộ Dịch Kỳ có thể đi nói vớ vẩn, có biết xấu hổ không vậy?

Ông nội đang ngồi đối diện, khóe miệng cũng hơi lộ ra ý cười, có ý muốn nói lại thôi.

Hàm Hinh biết ông muốn hỏi cái gì, mím môi: Ông, loại chuyện này chúng con phải từ từ, con sẽ nhanh có thai thôi ạ.

Hàm Hinh đã giấu đi một vài chuyện, đó chính là...Mộ Dịch Kỳ lần nào cũng dùng biện pháp an toàn!

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Lúc ấy cô cũng kinh ngạc, khéo léo hỏi anh nguyên nhân vì sao, Mộ Dịch Kỳ bảo với cô, anh sợ cô cũng gặp phải chuyện xảy ra trên người Khổng Ý Yên, anh không thể gánh vác trách nhiệm như thế hai lần được.

Hàm Hinh không dám nói ra, sợ ông nghi ngờ, vì thế chỉ có thể im lặng thừa nhận.

Cho nên, mấy đêm kia, đều chưa...

Ông nội rất vui vẻ, trên khuôn mặt phiếm sắc hồng: Không vội, có thể ở bên nhau hòa hợp đã là chuyện ngoài ý muốn của ông rồi, nói như vậy, nó tiếp nhận cháu rồi, những ngày sau dần dần sẽ thành công thôi.

Hàm Hinh không biết bóng ma trong lòng Mộ Dịch Kỳ lúc nào mới có thể ổn, chỉ đành gượng gạo nói: Vâng, con sẽ cố gắng.

Bây giờ cô đang nghĩ, rốt cuộc lúc trước trong đầu nghĩ vớ vẩn cái gì mà lại đi ký cái thứ kia, vì 900 triệu đó ư?

Nhưng nếu đến lúc đó thực sự có con, sinh ra, đó là thịt trên người mình rơi xuống, cô thực sự phải rút khỏi anh mà rời xa nơi này ư?

Bây giờ có thể ngủ một giấc an ổn rất quan trọng với Hàm Hinh.

Mặc dù giường ở Âu Cảnh Ngự Uyển rất thoải mái, còn siêu to, lăn lộn thế nào cũng không rơi xuống được, nhưng có lẽ ở quen nhà họ Mộ rồi, ngủ một mình rõ ràng cảm thấy thả lỏng hơn.

Hơn nữa, nửa đêm bên cạnh không có bàn tay của người đàn ông mò lên người cô nữa, sảng khoái khỏi phải nói.

Tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, Hàm Hinh sung sướng chui vào chăn, mỉm cười một cái, ngủ ngon.

...

Sáng sớm hôm sau, Hàm Hinh đi làm.

Từ Du vừa đến, hài lòng nhìn cô một cái, chào một tiếng, thấy sắc mặt của cô không đúng bèn có lòng tốt hỏi: Bà chủ, hai mắt cô sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon ư?

Lúc hỏi lời này Từ Du lại nghĩ nghĩ, nhận thấy mình hình như nói sai rồi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hàm Hinh xoay cổ, toàn thân mệt mỏi nằm trên bàn, không biết vì sao cả người cảm thấy rất mệt, giống như đã làm rất nhiều việc vậy.

Nhưng tối hôm qua cô vậy mà lại mơ một giấc mộng xuân kỳ lạ, tuy nói cũng rất ngượng ngùng nhưng rõ ràng không phải cô muốn như thế, sao lại mơ thấy cái đó chứ?

Nhưng kỳ lạ hơn rong mơ người kia chính là Mộ Dịch Kỳ, hơn nữa sáng sớm lúc tỉnh dậy, mấy cái trong mơ kia cũng sẽ ảnh hưởng đến hiện thực?

Rõ ràng hôm qua cô ngủ rất sớm nha.

Nghĩ không ra, Hàm Hinh cũng không muốn nghĩ nữa, những hình ảnh trong giấc mơ kia quá thẹn thùng rồi, cô cầu nguyện bản thân tốt nhất đừng nghĩ đến nữa.

Lúc đó người đàn ông mới đi làm, âu phục sạch sẽ, đầu tóc một chút cũng không qua loa, đen nhánh bóng mượt giống như nhuộm màu mực lên đó, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh mà sâu sắc.

Nhìn dáng vẻ và bước chân của anh, thần thanh khí sảng, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra, nếu không trong tay sẽ không cầm vật gì đó.

Nhưng Từ Du biết, Mộ Dịch Kỳ từ trước đến giờ không thích mang theo mấy thứ dư thừa, điện thoại, văn kiện các loại đều vứt lên người anh.

Hôm nay kinh ngạc hiếm thấy.

Tầm mắt của Mộ Dịch Kỳ nhìn thẳng về phía Hàm Hinh, ném lên trên bàn cô: Túi giữ nhiệt để làm ấm bụng, nước đường đỏ sau kỳ kinh nguyệt thì uống, nhớ đấy.

Hàm Hinh ngạc nhiên, trong mắt vô cùng kinh sợ, không ngờ anh còn biết những thứ này, tuy kinh nguyệt chưa tới nhưng được anh nói như vậy, trong lòng ấm áp khó hiểu.

Hơi áy náy vì lừa anh, bỗng nhiên có chút cảm giác tội lỗi.

Cảm ơn.

Mộ Dịch Kỳ thấy cô nhận lấy, xoay người đi vào phòng làm việc.

Từ Du ở bên cạnh, nhịn đau ăn cẩu lương này!

Bà chủ, tổng giám đốc đối với cô rất tốt, khó trách anh ấy không rời khỏi cô được. . ngôn tình sủng

Gì cơ.

Không có gì, không có gì đâu.

Gần đến buổi trưa, sắp đến lúc tan làm đi ăn cơm, Hàm Hinh bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đúng lúc Mộ Dịch Kỳ từ phòng làm việc đi ra.

Mặt lạnh không có biểu cảm nhìn về phía cô.

Này?

Người phụ nữ vừa mới nhận điện thoại, giọng nói vừa truyền đến rõ ràng làm cô căng thẳng.

Mộ Dịch Kỳ thấy cô nghe điện thoại, vốn định đợi cô nói xong nhưng sắc mặt của cô khiến mắt anh nheo lại.

Ồ, là quản lí à, có chuyện gì không?

...

À, cái phần tài liệu màtừng nói ấy hả? Lúc đó để ở trước chỗ làm việc, ngăn tủ bên dưới, quản lí tự mình tìm xem.

...

Ừ, được rồi, tìm được là được rồi, vậy tắt đây.

Ai đấy? Mộ Dịch Kỳ đi qua, nhìn cô cúi đầu ấn điện thoại.

Quản lý đó, không phải tôi đã nói rồi ư?

Ha ha, đánh chết cô cũng sẽ không nói ra người vừa nãy là ai.

Quản lí nhóm thị trường?

Không, là chỗ trước kia tôi làm việc.

Phù, cuối cùng cũng xóa hết ghi chép cuộc gọi rồi.

Vẻ mặt của Mộ Dịch Kỳ thực đáng sợ, đoạt lấy điện thoại của cô, không mất chút sức lực nào mà giải được mật mã...sinh nhật của cô.

Chỉ có ngu ngốc mới cài loại mật khẩu này!

Mở phần danh bạ ra, có thêm một người, nhưng khiến anh không ngờ tới, thậm chí nghĩ cũng chưa nghĩ, chính là Từ Du.

Hàm Hinh nhẹ thở ra, vỗ vỗ ngực, may là cô nhìn xa, người khác ở dưới mắt anh chắc chắn không được, Từ Du thì phỏng chừng mới miễn cưỡng.

Không thấy cái mà mình lo lắng, ánh mắt Mộ Dịch Kỳ cũng buông lỏng.

Đừng khiêu khích điểm mấu chốt của tôi, chỉ cần tôi muốn biết thì không có gì không thể.

Dứt lời anh trả lại điện thoại cho cô, ánh mắt có chút cảnh cáo.

Hàm Hinh cầm lấy điện thoại, oan ức bĩu môi, tên đàn ông này bá đạo quá mà, đến cả điện thoại cũng không được có người liên lạc, vậy thì cô còn gọi điện cái gì?

Nhưng những điều này chỉ dám nói trong lòng, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn.

Đi ăn cơm.

Mộ Dịch Kỳ nói, hai tay vơ lấy túi, dáng vẻ chuẩn bị muốn đi.

Tôi không đi đâu, còn có một chút việc, anh tự đi đi.

Xét thấy cuộc gọi vừa nãy, Hàm Hinh không dám ở cùng một chỗ với anh nữa, chỉ sợ...

Đang nghĩ, điện thoại lại vang lên!

Nhất thời cô bị dọa đến sống lưng đổ mồ hôi lạnh!

Có điều lần này lại khác, là tiếng điện thoại của Mộ Dịch Kỳ.

Alo?

Người đàn ông nhìn cô, bình thản nói với đầu dây bên kia.

...

Không rảnh, gần đây công ty rất nhiều việc.

...

Nếu không khỏe thì đi bệnh viện đi, tôi không phải bác sĩ.

...

Cô không phải là đứa trẻ nữa, lấy số chỉ mất vài phút thôi, mọi chuyện sau này phải tự lực cánh sinh.

...

Không biết người phụ nữ đầu bên kia nói gì, mày Mộ Dịch Kỳ cau lại, ngón tay ấn mi tâm, mãi rồi có một vết tích tụ lại ứ đọng ở giữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play