Đối mặt với Đường Tiểu Nhu đang tức sôi lên mắng, thân là người trong cuộc lòng dạ ác độc chỉ nghe chứ không phản bác, giống như những chuyện kia đều không có liên quan đến anh ta.
Không cần giải thích, chính là anh ta.
Khuôn mặt điển trai không chút biểu cảm khiến cho người khác căm giận, tràn đầy âm hiểm tàn ác.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi lập tức đưa người cho tôi.” Ánh mắt nguy hiểm liếc Đường Tiểu Nhu một cái, Lộ Thần Tường giơ hai tay về phía Mộ Dịch Kỳ.
Người phụ nữ trong tay người đàn ông đã sớm ngất rồi, không có tri giác, hơi thở nặng nề rơi vào giấc ngủ sâu.
May là Mộ Dịch Kỳ, sau khi nghe Đường Tiểu Nhu nói xong, đáy mắt trở nên thâm trầm như mực, phức tạp tối tăm khó hiểu.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang mê man, chiếc cằm thon nhọn, cánh môi tái nhợt mệt mỏi, vì bị thương nhắm nghiền hai mắt, cô đã sớm không còn chút sức lực nào rồi.
“Đánh gãy chân cô ấy sao?” Cười lạnh một tiếng, giọng nói lành lạnh xen kẽ khinh thường vô tận.
Ôm ngang người phụ nữ, ánh mắt thoáng nhìn vết máu loang lổ nơi mũi chân thon thả kia, chắc là vừa rồi khi đuổi theo giẫm trúng cục đá trên mặt đất thành ra như vậy.
Cập nhật sớm nhất tại.
Lộ Thần Tường nghe thấy vậy, hai mắt đen kịt liếc Mộ Dịch Kỳ.
Xoay cổ mấy cái, dường như anh ta không còn kiên nhẫn, giọng điệu vô cùng hấp tấp: “Tôi nói lại lần nữa, đưa người cho tôi!”
Nóng nảy đá văng cục đá chặn trước đường, bóng người cao to đĩnh đạc ngăn trước Mộ Dịch Kỳ.
Mộ Dịch Kỳ căn bản không để ý đến lời anh ta, dặn dò Lục Thiên Sơn ra ngoài chuẩn bị xe, Lục Thiên Sơn nhìn thấy cảnh tượng này có hơi bối rối, cuối cùng vẫn ra ngoài.
Sau khi rời đi không lâu, nơi này đã bắt đầu động thủ rồi.
Lộ Thần Tường vung một nắm đấm đánh về phía Mộ Dịch Kỳ vẫn luôn im lặng, Mộ Dịch Kỳ lùi về sau xoay người, may mắn thoát được trong khó khăn, chỉ là nếu cứ tiếp tục như vậy, Mộ Dịch Kỳ đang ôm người khác, dù thế nào vẫn nằm ở thế yếu.
Đường Tiểu Nhu thật sự không nhìn nổi rồi, bây giờ tạm thời không truy cứu vì sao Mộ Dịch Kỳ lại đưa người phụ nữ khác đến chỗ này, nhưng nhất định không thể để Hàm Hinh lại rơi vào trong tay Lộ Thần Tường.
Tránh thoát khỏi tay Diệp Thiếu, cô ấy quỳ xuống: “Lộ Thần Tường, anh có thể bỏ qua cho Hàm Hinh không, tôi thay cậu ấy cầu xin anh, được không?”
Từng cảnh tượng chuyện xưa hiện lên trước mặt, tất cả những gì bây giờ Hàm Hinh phải chịu đều là do anh ta mang lại!
Nhưng anh ta có biết không, cũng vì vậy mà Hàm Hinh phải trả giá lớn đến nhường nào!
Đến chết cũng muốn dây dưa không dứt?
“Em điên rồi Đường Tiểu Nhu!” Diệp Thiếu nhận ra đầu tiên, kéo lấy cơ thể mềm mại đứng lên, đôi mắt hung ác nham hiểu trừng cô gái.
Quả thật khiến anh ta mất mặt mà!
“Anh đừng kéo em! Anh căn bản không hiểu!”
Đường Tiểu Nhu còn muốn quỳ tiếp, một giây sau liền bị Diệp Thiếu nhấc lên vai, còn bị đánh mạnh mấy phát vào mông: “Ngu ngốc! Chuyện của người ta đến lượt người ngoài chúng ta nhúng tay vào sao? Xem tối nay anh có trừng phạt em thật tốt không!”
Bị đánh mạnh mấy cái vào mông, quả thật đau muốn khóc, Đường Tiểu Nhu nghẹn ngào khó nhịn: “Đồ thối tha, sao em lại là người ngoài chứ? Hàm Hinh là bạn tốt nhất của em, em sắp tức chết rồi! Vốn dĩ còn tưởng rằng cô ấy lập gia đình em còn rất vui vẻ, không ngờ lại lấy một tên lăng nhăng, sao số Hàm Hinh lại khổ vậy chứ! Đồ thối tha nhà anh, mau thả em xuống...”
Đường Tiểu Nhu tức giận đánh lên người Diệp Thiếu, luôn miệng nói không xong, giọng nói cũng không lớn, cái mông hướng lên trên, hai tay hai chân vung vẩy loạn xạ, khiến cho Diệp Thiếu cũng sắp không khống chế được rồi.
“Tôi đưa cô ấy về trước, sau đó thì dựa vào cậu rồi.” Để lại một câu, Diệp Thiếu đưa Đường Tiểu Nhu rời khỏi nơi rắc rối này.
Để lại những người đang vô cùng kinh ngạc trong này.
Ánh mắt Lộ Thần Tường thay đổi nghiêng trời lệch đất, không còn là gương mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nhạt nhẽo ban đầu nữa, mà có thể thấy rõ gân xanh lộ trên mặt anh ta, trong con ngươi lóe ra ánh lửa, cùng với tức giận mà nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
“Cô ấy kết hôn khi nào?” Cắn răng nghiến lợi phun ra câu nói này, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dịch Kỳ.
“Bây giờ biết rồi sao? Tôi muốn dẫn cô ấy về nghỉ ngơi, anh thấy chân cô ấy bị thương rồi chứ?”
Đôi môi mỏng như không thấy giới hạn mím chặt lại thành một đường thẳng, nắm đấm run rẩy, đủ để thấy được sự không cam lòng và tức giận cực độ của anh ta.
Khuôn mặt đẹp trai như vậy, tràn đầy âm u tăm tối.
Ánh mắt Lộ Thần Tường dừng lại chốc lát vào hai chân của Hàm Hinh, cuối cùng thu lại.
Khẽ nhếch môi nói: “Mộ Dịch Kỳ, hãy đợi đấy.”
Ánh mắt của người đàn ông nặng nề vô hạn, ánh mắt đang quét đến của anh ta, không chút nhân nhượng: “Bây giờ Hàm Hinh là người của tôi, sao lại phải chờ, chẳng lẽ anh còn muốn cướp một người phụ nữ đã có chồng?”
Nhưng mà trong từ điển của Lộ Thần Tường, chỉ có thứ anh ta muốn, và thứ anh ta nhất định phải có được, quan tâm đến Mộ Dịch Kỳ làm gì chứ!”
“Tôi chính là muốn cô ấy.”
Giọng nói vô cùng cố chấp vang lên, tràn đầy dứt khoát.
Mộ Dịch Kỳ híp mắt lại, trong khóe mắt như có dòng nước ngầm đang dần dần trào dâng.
Nheo mắt
Con ngươi có một dòng điện âm thầm chảy qua khóe mắt.
Ôm Hàm Hinh đi qua người Lộ Thần Tường, giây phút lướt qua nhau, anh đã cảm thấy ánh mắt nồng đậm tập trung lên người Hàm Hinh, khoảng khắc ấy, đột nhiên anh cảm thấy người phụ nữ này cũng không như trong tưởng tượng của mình.
Ít nhất, ở lần đầu tiên gặp mặt, lúc đầu cô lạnh lùng, đột nhiên nói muốn kết hôn với anh, rất không có lịch sự mà uy hiếp anh, tại đây xảy ra chuyện, tâm trạng của cô xảy ra thay đổi, anh mới giật mình nhận ra sự khác biệt rõ ràng này.
Mà lúc này anh mới chú ý đến, Khổng Ý Yên vẫn ở đây, không lại gần, nhưng cũng không rời đi.
Bóng hình cô ta hòa vào làm một thể với lễ phục màu xanh ngọc, mà lễ phục dạ hội trên người kia, lại giống như đúc bộ lễ phục mà Hàm Hinh đang mặc hiện giờ.
“Cô ấy... có ổn không?”
Khổng Ý Yên đứng đó như bị đóng băng vậy, chân tay rét run, thấy Mộ Dịch Kỳ ôm người khác thì dịu dàng hỏi thăm.
Mộ Dịch Kỳ nhìn cô ta một cái, không nói gì thêm, ánh mắt trầm lặng lại có quá nhiều lý do không nói lên lời.
“Anh đưa cô ấy về trước, lát nữa em bảo Thiên Sơn đưa em về là được rồi.”
Trên mặt lộ ra nụ cười không để ý.
“Ừm.”
“Thật trùng hợp, thế mà tối nay em mặc lễ phục giống cô ấy.”
Giọng nói đùa giỡn vang lên, giống như nghiền ngẫm liếc Mộ Dịch Kỳ một cái.
Người đàn ông không trả lời, ôm chặt người phụ nữ trong tay, không nói một lời mà đi ra ngoài.
Mắt thấy không được đáp lại, nói thêm cũng không có tác dụng gì, lúc này đáy mắt người phụ nữ phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Cô ta cúi đầu liếc nhìn lễ phục dạ hội, màu xanh ngọc thanh nhã, lộng lẫy tinh xảo, đây là lễ phục mà cô đặc biệt chọn vì anh, toàn thế giới chỉ có ba bộ, khi đó cô tươi cười nhìn anh trả tiền, chỉ mua cho một người duy nhất là mình, bây giờ... Hai tay nhéo lấy viền ren ngoài của lễ phục, đầu ngón tay hung ác xé rách.