Tất cả đều xảy ra quá nhanh!
Ánh mắt của Hàm Hinh căn bản vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vì sao một mình như hiện giờ, cả người cô lại bị anh ta đè xuống dưới thân?
Không phải đã nói là đưa rượu sao?
Chẳng lẽ còn muốn đưa cô lên giường?
“Lục Thiên Sơn, anh muốn làm gì?”
“Lần trước không thành, cô cảm thấy sẽ như thế nào? Hả?”
Đọc FULL bộ truyện.
Đôi mắt yêu mị như hồ ly hiện lên một tia hứng thú, đầu ngón tay cố ý cởi áo trên vai cô xuống.
Bả vai trắng tuyết lộ ra xương quai xanh hoàn mĩ tinh xảo, hõm xuống thật sâu, vô cùng…
Anh ta cúi người muốn hôn lên môi cô thì bị cô trốn thoát.
Đầu óc trong một phút kia, Hàm Hinh gần như sắp quên đi bộ dạng ngượng ngùng của mình như thế nào rồi.
Gần như là trong nháy mắt, cô che lấy hai tay, cô cảm giác được quần áo trên người mình đang dần thiếu đi, cô muốn giãy giụa, nhưng đôi chân dài của anh ta đè cô lại, không cách nào thoát được.
“Tôi kết hôn rồi! Đã là vợ của Mộ Dịch Kỳ rồi!”
Tất cả động tác trong nháy mắt bị bầu không khí dập tắt hoàn toàn.
Kích tình bị hoãn lại, chỉ còn đôi mắt không tin một chút nào.
Hàm Hinh cũng chỉ là buộc miệng, không biết mình thế nhưng đã phơi bày bản thân ra!
Nhưng nếu như không nói, lỡ như…
“Con mẹ nó, cô sợ tôi ăn cô như vậy à? Nói dối cũng không đánh trước bản nháp à?”
Ngón tay Lục Thiên Sơn lưu loát kéo cà vạt, ánh mắt miệt thị khinh thường nhìn cô.
Mộ Dịch Kỳ là ai? Sẽ cưới một người phụ nữ bán rượu làm gái trộn lẫn ở nơi phong nguyệt này à?. truyện kiếm hiệp hay
Cứ coi như là anh ta muốn lấy, thì ông cụ Mộ cho dù hai chân đã bước vào trong quan tài rồi cũng sẽ không đồng ý!
Hàm Hinh kéo lại quần áo của mình, thở thật sâu vài cái, giọng nói run rẩy: “Tin hay không tin tùy anh, hôm qua tôi đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn với anh ấy rồi, anh có thể đi hỏi anh ấy.”
“Cô…”
Lục Thiên Sơn nhìn chằm chằm Hàm Hinh, chuẩn bị tiến lên trước, thì đằng sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng.
“Là thật.”
Bóng dáng anh tuấn lại thon dài, mặc áo khoác gió màu xám tro, nửa người của người đàn ông dựa vào cửa, khẽ vuốt cằm, đầu lưỡi khẽ quét qua hàm răng.
Khóe môi lộ ra ý cười lạnh.
Bóng tối vô tận bị bao phủ.
Giống như dã thú ngủ đông dưới màn đêm.
Giọng nói đột ngột vang lên làm cho người trong phòng chợt cứng đờ, cái cổ cứng ngắc chuyển động, Hàm Hinh chợt xoay người lại.
Không chỉ là một người, mà Diệp Thiếu cũng ở đó, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Mà bên cạnh bọn họ, hiển nhiên còn có một người khác.
Người phụ nữ mảnh mai yếu ớt, áo khoác ngoài màu nâu nhạt, khuôn mặt thanh nhã đoan trang, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt rõ ràng.
Khuôn mặt quen thuộc này thoáng chốc làm cho đầu óc Hàm Hinh chưa kịp hoàn hồn lại.
Qua vài giây, hình ảnh ở trong bệnh viện chợt hiện lên…
“Là cô…”
Cô lẩm bẩm tự nói, giống như ngây người, nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa.
Lúc mà Hàm Hinh vẫn chưa hoàn hồn lại, thì ngoài cửa, người phụ nữ nói: “Dịch Kỳ, em hôm nay rất vui vẻ, nếu như không có việc gì thì em về trước, em vốn không uống rượu được, anh và Thiếu… còn có Thiên Sơn nữa, uống vài ly đi, vừa vặn mọi người đều ở đây, em về trước nha.”
“Anh đưa em về…” Mộ Dịch Kỳ nói.
“Không cần đâu!”
Người phụ nữ trả lời rất nhanh, bước chân gấp gáp, lúc xoay người thì áo khoác ngoài cũng theo quán tính vung lên.
“Đừng liều lĩnh, thân thể em chỉ vừa mới khỏe lại.”
Người đàn ông đuổi theo, trước khi rời đi thì ánh mắt uy hiếp cố ý quét qua người phụ nữ trong phòng.