“Dương thí chủ, cẩn thận sau lưng!”, Thanh Tĩnh lên tiếng nhắc.

Bất chợt, một con chuột có sau cánh tấn công, răng nhọn lởm chởm nhằm về phía đầu Dương Ân. Dương Ân lại như có con mắt sau đầu, hắn ngã người ngược chiều, đầu ngửa ra sau, chân tạo thành một đường cong tuyệt đẹp phía trên, sau đó đá xuống cái mỏ nhọn của chuột sáu cánh, đá chết nó.

Dương Ân xoay thân đáp xuống, dáng vẻ rất khí phách, trái tim thiếu nữ của Thanh Tĩnh đập cực nhanh.

Mấy ngày nay tiếp xúc, nàng ta luôn có cảm giác khó hiểu đối với Dương Ân nhưng bản thân lại không rõ như thế là sao. Lúc này, nàng ta chỉ có thể niệm thầm kinh văn để bản thân bình tĩnh.

Sau khi Dương Ân đánh trọng thương vài con mãnh thú, áp lực của nhóm ni cô cũng giảm bớt, dưới sự hợp tác của số đông, họ đã tiêu diệt toàn bộ mãnh thú.

Sau khi giết hết mãnh thú thì cũng đến lúc ngắt lấy thảo dược, Thanh Lợi đề nghị Dương Ân lấy một nửa, bọn họ một nửa, dù sao Dương Ân cũng là luyện dược sư, góp sức cũng nhiều nhất, nếu không có hắn thì họ chưa chắc hái được những vương dược này.

Thanh Tĩnh phân phối như vậy, những người khác đều không có ý kiến, tất cả đều đồng ý, Dương Ân cũng không khách sáo quá mức, nhận lấy dược vương và vài linh dược mà mình nên được

Ở tại nơi có huyền khí nồng đậm này, thảo dược phát triển rất tốt, nhờ đó họ mới có thể thu được không ít thảo dược cao cấp.

Dương Ân lại kéo mãnh thú sang một bên, cắt những bộ phận quan trọng của chúng xuống, một vài loại binh khí, giá trị phi phàm, không thể để lãng phí được. Hắn còn định hong gió thịt mãnh

Dương Ân tiếp tục theo nhóm ni cô, hai ngày sau, ở sâu bên trong, họ bị rất nhiều mãnh thú công kích, đồng thời cũng lấy được không ít thảo dược, sự nguy hiểm và thu hoạch tỷ lệ thuận với nhau.

Dương Ân vui mừng, hắn rất muốn tiếp tục đi như thế vì như vậy, hắn mới có thể thu thập được càng nhiều dược liệu tốt, từ đó hắn sẽ có

Hai ngày này, họ cũng gặp vài người, những người đó cũng không trao đổi gì với họ, mỗi bên tự bận việc của mình, mạnh ai nấy làm.

Thiên Kiêu của những thế lực khác có lực chiến đấu không hề tầm thường, ít nhất thì cũng mạnh hơn các ni cô phái Hằng Sơn rất nhiều.

Dù những người kia không nói chuyện với đám người Dương Ân nhưng trong lòng lại thiếu niên, mà đây còn là người đẹp trai, chẳng lẽ giữa hai bên có gì gì đó?

Vài người cảm thấy đây là chuyện tế nhị không tiện hỏi, nhưng có vài kẻ lại không nghĩ thế. Khi đám Dương Ân vừa mới giết một đàn mãnh thú, một tốp người khác xuất hiện ở gần đó. Có kẻ trong đó châm biếm: “Đám ni cô các người đúng là không biết xấu hổ, dám giao đơn quá, muốn tìm một ca ca bầu bạn à?”



Tốp người này không ít, khoảng năm mươi mấy thành viên, mặc đồng phục khác nhau, cầm vũ khí cũng khác nhau. Có người ngồi trên thú cưỡi, người lại không, đủ nam lẫn nữ, kẻ vừa lên tiếng là cô gái khó nhìn nhất trong đám, eo gấu lưng hổ, quần áo lại sặc sỡ khiến người nhìn cảm thấy buồn nôn.

Thanh Lợi thấy đám người này thì nét mặt vui mừng hẳn, cô ta dẫn mấy ni cô sau lưng đi tới: “Là các sư huynh, sư tỷ của Ngũ Nhạc Môn phải không?”

Ngũ Nhạc Môn gồm phái Thái Sơn, phái Tung Sơn, phái Hằng Sơn, phái Hành Sơn và phái Hoa Sơn. Bọn họ là năm phái gắn bó với nhau, được gọi là Ngũ Nhạc Môn, cùng với Huyết Sát Môn, Tiêu Dao Môn, Huyễn Ảnh Môn, Long Hổ Môn và Đường Môn. Bất cứ phái nào tách ra thì cũng sẽ không thể chống lại thế lực với thế lực bốn môn khác.

Trước mắt, trong Ngũ Nhạc Môn, thực lực mạnh mẽ nhất là phái Thái Sơn và phái Tung Sơn, hai phái này đã thay nhau nắm giữ chức vị Môn chủ suốt mấy trăm năm, còn ba môn phái khác thì có thực lực tương đương nhau, phái Hoa Sơn là khó đoán nhất. Từ khi Ngũ Nhạc Môn thành lập tới nay, Hoa Sơn luôn là phái đứng đầu, có điều, từ khi phái Hoa Sơn xuất hiện kẻ phản bội khiến chưởng môn Hoa Sơn ngã xuống, không ít trụ cột mất mạng thì thực lực họ giảm mạnh trong một đêm, từ đó mới té khỏi ghế thủ lĩnh Ngũ Nhạc Môn.

Phái Hằng Sơn là môn phái không tranh giành quyền thế trong Ngũ Nhạc Môn, lúc trước, vì để cùng nhau chống lại Ma tộc, họ mới bắt tay với môn phái khác, họ không quá để ý tới việc ganh đua giữa các môn phái.

“Ha ha, ta không phải là sư tỷ của các người, ta không dám trèo cao!”, cô gái xấu xí vừa rồi cười lạnh một tiếng.

“Ma sư muội, đủ rồi! Đừng nói lung tung!”, trong đám người, một thanh niên anh tuấn mặc áo xanh quát mắng cô gái xấu xí vừa rồi.

Thanh niên áo xanh này đúng là người dẫn đầu trong nhóm người này, tên là Phàn Nhân, là một trong mười thanh niên mạnh nhất phái Tung Sơn, thực lực đã đạt tới cảnh giới Thiên Ngư sơ cấp.

Còn cô gái xấu xí kia tên Ma Sinh Hoa, đệ tử phái Thái Sơn, tu vi Địa Hải đỉnh cấp, ả ta có vẻ ngoài xấu xí nên hay ghen tỵ với người đẹp, đặc biệt là hiện giờ gặp phải Thanh Tĩnh thanh thuần thì lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

“Ta không nói lung tung!”, Ma Sinh Hoa bất mãn nói, tiếp theo, ả ta chỉ vào Thanh Tĩnh mà mắng: “Phàn sư huynh nhìn nhỏ ni cô này xem, khác nào mấy kỹ nữ không, còn trốn tránh sau lưng tên đàn ông kia nữa, làm gì còn quy củ của người xuất gia, ta khinh!”

Các ni cô thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Một bóng người đột nhiên xông ra quát:

“Tiện nhân nên bị vả miệng!”

Bôm bốp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play