Dương Ân đã truyền "Chủng tiên quyết" cho mẹ của mình, sau khi Tô Nhu Mai nhận được tiên quyết thì cần phải có một thời gian để từ từ tiêu hóa nó.

Hắn lặng lẽ ra khỏi phòng, đồng thời phái người gọi cha hắn trở về.

Trong khoảng thời gian này, Dương Trấn Nam hầu như ngày nào cũng bận rộn, không chỉ làm tốt công việc phòng thủ trong thành mà còn có thời gian rảnh rỗi để rèn luyện lứa cấm vệ quân mới, vì lý do này cho nên ông ấy còn đi theo Dương Ân lấy một ích tẩy tủy dược dịch mang về khích lệ binh sĩ tu luyện. Việc làm của ông ấy có tác dụng không ngờ, nhiều binh sĩ đều liều mạng tu luyện, tranh thủ đạt được càng nhiều tài nguyên càng tốt.

Bên trong cấm vệ quân không ai không biết con trai của thống lĩnh chính là thiên dược sư, không chỉ có tẩy tủy dược dịch mà còn có vô số đan dược thăng cấp, vì chuyện này cho nên tất cả mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của Dương Trấn Nam, sức mạnh của cấm vệ quân chưa bao giờ mạnh mẽ và chặt chẽ như lúc này.

Sau khi Dương Trấn Nam quay về, ông ấy nghe con mình nói muốn truyền cho mình một môn tiên quyết thì ngay lập tức nhận lấy mà không suy nghĩ gì.

Ông ấy tuyệt đối tin tưởng vào con trai mình, không có ngờ vực vô căn cứ, có một đứa con trai như vậy thì ông ấy đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi.

Dương Ân đã thuận lợi truyền "Chiến huyết tiên quyết" cho cha mình, và cha của hắn cũng cần có thời gian để tiêu hóa nó.

Làm xong tất cả những chuyện này, Dương Ân đã hoàn toàn yên tâm, trong lòng hắn thầm nhủ: "Cho dù sau này có chuyện gì bất trắc xảy ra với ta ở giới siêu phàm thì ta cũng không cần lo lắng cho cha mẹ nữa".

Dương Ân đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, thậm chí còn chuẩn bị cho cái chết của mình, chỉ có như thế thì hắn mới có thể bất chấp tất cả để khiến cho bản thân trở nên cường đại hơn, có thể nghênh chiến bất cứ đối thủ nào dù cho đối thủ có mạnh đến đâu.

Dương Ân rời nhà, đi thẳng đến hoàng cung để gặp nữ hoàng Đường Hiểu Hàm.

Dương Ân có thể vào cung mà không bị cản trở, hắn lại một lần nữa đến tiểu viện nơi Đường Hiểu Hàm từng ở trước kia, nàng ta chưa dọn ra khỏi tiểu viện của công chúa vì nàng ta thích ở lại đây hơn.

Trong khoảng thời gian này nàng ta đã không ngừng tu luyện, mỗi khi dừng lại thì nàng ta lại nhớ tới khoảng cách chênh lệch giữa mình với Dương Ân, khoảng cách đó có thể sẽ càng ngày càng lớn và khiến cho bọn họ không thể ở bên nhau.



Bây giờ nàng ta đã đột phá cảnh giới Địa Hải nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, Dương Ân đã sắp đột phá cảnh giới Thiên Ngư, tương lai sẽ dễ dàng làm được điều đó, nếu nàng ta không ra sức tu luyện thì Dương Ân sẽ ngày càng xa nàng ta, nàng ta thực sự không muốn ngày đó xảy ra.

Khi gặp lại Dương Ân, trên gương mặt của nàng ta liền tràn đầy vẻ vui mừng, giống như một đóa hoa mẫu đơn cao quý đang nở rộ, làm rực rỡ cả khoảng sân, nàng ta nhẹ giọng nói: "Huynh đến rồi".

Dương Ân không khỏi có chút ngẩn người, buột miệng nói: "Bệ hạ, người thật đẹp".

Mặc dù hắn và Đường Hiểu Hàm đã gặp nhau nhiều lần, nhưng lần này hắn thực sự cảm thấy vô vùng kinh ngạc.

Nàng ta không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn thanh tú hoàn mỹ, làn da trắng mịn, đôi mắt trong veo như mặt hồ thu. Nàng ta mặc áo tím, dáng người hết sức hoàn hảo nhưng không quá khiêu khích, nàng ta chớp nhẹ đôi mắt kiều diễm nhìn hắn như có thể nhìn thẳng vào nội tâm của hắn vậy.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn không gặp mà nữ hoàng đã trưởng thành không ít, khí chất quân vương toát ra càng bất phàm hơn trước khiến cho hắn cảm thấy mê muội.

Đường Hiểu Hàm cảm thấy rất vui, nàng ta bước đến gần Dương Ân, ánh mắt sáng lên hỏi: "Thật sự đẹp như vậy sao?"

“Đương nhiên, nói bệ hạ là cô gái đẹp nhất Đại Hạ này cũng không ngoa!”, Dương Ân chân thành nói.

“Vậy huynh có muốn cưới ta không?”, Đường Hiểu Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi.

Dương Ân ngay lập tức nghẹn lại, không biết phải trả lời như thế nào.

Hắn có muốn cưới nàng ta không?

Hắn có thể cưới nàng ta không?

Hắn đã không còn là xử nam nữa, đêm đó hắn đã bị Mộng Băng Tuyết... có thể nói trên danh nghĩa thì Mộng Băng Tuyết đã là người phụ nữ đầu tiên của hắn, trong lòng hắn lại còn có một người khác chiếm vị trí quan trọng, sao hắn có thể tiếp nhận Đường Hiểu Hàm thêm nữa?



Trong lúc hắn còn đang do dự thì Đường Hiểu Hàm đã buồn bực nói: "Đồ dối lòng".

Dương Ân cười khổ nói: "Bệ hạ, thần đã giải thích rõ ràng mọi chuyện cho người biết, người không cần phải tự làm khổ mình như vậy".

"Trừ huynh ra thì những người đàn ông khác ta đều cảm thấy coi thường", Đường Hiểu Hàm nói thẳng, dừng một chút nàng ta còn nói: "Ân ca, nếu như tương lại nàng ấy không cần huynh thì huynh có thể cho ta cơ hội hay không?"

"Nàng ấy" tất nhiên là đang ám chỉ người trong lòng của Dương Ân.

Đường Hiểu Hàm đã biết mục đích xuất hiện của đám người Tử Tiêu điện là để cắt đứt quan hệ giữa Dương Ân và Tử Hàm, thật sự rất khó để nói chuyện gì sẽ xảy ra giữa Dương Ân và Tử Hàm trong tương lai, vì vậy nàng ta mới muốn hỏi câu này.

Dương Ân hít sâu một hơi nói: "Được, nếu như thần và nàng ấy thật sự không đến được với nhau thì thần sẽ cưới người!"

Đường Hiểu Hàm đã nói đến mức này, nếu như hắn còn cự tuyệt thì sẽ làm tổn thương nàng ta sâu sắc.

Đường Hiểu Hàm nở nụ cười hạnh phúc, đây chắc chắn là lần đầu tiên nữ hoàng có thể cười rạng rỡ và hạnh phúc như vậy sau khi phụ hoàng của nàng ta qua đời.

Dương Ân nhìn nụ cười của nàng ta, trong lòng cảm thấy vừa thương vừa hổ thẹn.

Vì vậy hôm đó hắn đã đưa nàng ta đi khắp nơi du ngoạn, nàng ta giống như một con chim sơn ca hạnh phúc, ôm lấy cánh tay hắn cười nói không ngừng, trong lòng vô cùng mãn nguyện.

Nàng ta hi vọng có thể cùng hắn tiếp tục như thế này biết bao nhiêu, nếu như có thể thì nàng nguyện từ bỏ cả quyền lực và ngai vàng.

Đáng tiếc, cuối cùng hắn cũng phải ra đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play