Mộng Băng Tuyết không hề ngạc nhiên khi nghe thấy quyết định của Dương Ân, linh hồn của cô ta đã hoàn toàn hồi phục, cô ta cũng biết Dương Ân là người có chủ kiến, nếu hắn thật sự đồng ý đi theo mình thì cô ta mới cảm thấy kỳ lạ.

“Huynh ở lại đây rất nguy hiểm!”, Mộng Băng Tuyết nhấn mạnh.

“Nàng nghĩ ta sẽ để ý chuyện đó sao?”, Dương Ân trả lời, dừng lại một lúc rồi hắn nói tiếp: “Ta đã quen với việc chiến đấu bên bờ vực sinh tử rồi, điều duy nhất ta lo lắng chính là gia đình của ta”.

Mộng Băng Tuyết khẽ nhíu mày nói: “Ta sẽ về núi Côn Lôn một chuyến, đợi giải quyết xong hết những chuyện trước đây, ta sẽ đón thúc thúc và dì lên núi Côn Lôn”.

Dương Ân lắc đầu: “Ta xin nhận ý tốt của Băng Tuyết, nhưng đây chắc chắn không phải một lựa chọn tốt. Nàng đã mất tích nhiều năm, nếu như nàng không trở về thì chắc chắn núi Nga Mi cũng sẽ truyền tin tức của nàng về, ta nghĩ sẽ có người không muốn thấy nàng quay lại!”

“Bọn họ không muốn ta quay lại, ta cứ quay lại đấy, ta còn nhiều chuyện phải tính toán sạch sẽ với gã kia!”, vẻ mặt Mộng Băng Tuyết lộ ra vẻ kiên quyết.

“Ừm, vậy thì chúc nàng may mắn. Mong rằng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại, cảm ơn nàng đã bảo vệ ta trong khoảng thời gian vừa qua!”, Dương Ân vô cùng chân thành nói.

Trong lòng Mộng Băng Tuyết cảm thấy bứt rứt, tại sao cô ta lại phải rời bỏ Dương Ân chứ? So với người đàn ông trước kia, Dương Ân khiến cô ta cảm thấy chân thật hơn. Khoảng thời gian vừa, cô ta và hắn luôn luôn bên cạnh nhau, cô ta cũng hiểu rõ Dương Ân là người đàn ông như thế nào. Trong mắt cô ta, xuất thân của Dương Ân bình thường nhưng hắn lại có trái tim phi thường. Hắn trọng tình trọng nghĩa, hiếu thuận với cha mẹ, kiên cường bất khuất, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Dù hiện giờ hắn còn khá yếu nhưng tốc độ tiến bộ thì không ai có thể so sánh được, dù là Thiên Kiêu hàng đầu trong giới siêu phàm, huống chi hắn vẫn là một thiên dược sư, điều này thật sự phi thường.

Mộng Băng Tuyết khẳng định Dương Ân sẽ tỏa sáng trong tương lai, hóa ra bóng hình trong lòng cô ta đã dần bị Dương Ân thay thế, cô ta cũng muốn tiến lên giới siêu phàm cùng Dương Ân để hai người có thể ở bên nhau mãi mãi.

Mộng Băng Tuyết chuyển chủ đề: “Huynh thật sự không nên tha cho đám người Tử Tiêu các! Sau khi bọn họ trở về, chắc chắn đám người đó sẽ mang lại hậu hoạ khôn lường, cho dù đám người vượt ra ngoài cảnh giới Thiên Ngư kia không dám trắng trợn đến địa bàn của núi Nga Mi nhưng bọn họ sẽ có thủ đoạn để đối phó với huynh. Huynh tìm một chỗ rồi trốn kỹ, đến khi nào thăng cấp đến cảnh giới cao hơn hãy nói tiếp. Nếu như sau này huynh muốn đến Tử Tiêu các, nếu không đạt tới cảnh giới Long Biến, thậm chí là cao hơn thì huynh đừng đi, huynh đi như vậy chỉ có đường chết”.

Cảnh giới Long Biến là cảnh giới trên Thiên Ngư, Dương Ân còn cách cảnh giới này xa lắm.

Rất nhiều người bị mắc kẹt ở cảnh giới Địa Hải không thể đột phá đến cảnh giới Thiên Ngư, chứ đừng nói đến cảnh giới Long Biến.

Nếu muốn đột phá đến cảnh giới Long Biến thì không chỉ cần có thiên phú mà còn cần nhiều tài nguyên tu luyện, nhờ vậy mới có thể đạt tới bước đó. Dù là trong giới siêu phàm, việc đạt đến cảnh giới Long Biến cũng không hề dễ dàng. Yêu cầu Mộng Băng Tuyết đưa ra đã khiến nét mặt của Dương Ân thay đổi. Hắn tự tin nhưng không hề tự cao nha, hắn có thể đột phá cảnh giới Địa Hải cao cấp khi chỉ mới hơn một năm là nhờ vào Thái Thượng Cửu Huyền quyết. Nhưng Thái Thượng Cửu Huyền quyết có một thiếu sót chí mạng, đó là nếu không chiếm đoạt huyền tinh khí thì không thể nào tiến hóa. Cảnh giới của hắn cũng khó nâng cao được, muốn đột phá cảnh giới Long Biến, ít nhất phải tìm chiếm đoạt được hai loại huyền tinh khí.



Mộng Băng Tuyết nói vậy chẳng qua chỉ vì muốn Dương Ân cảm thấy Tử Tiêu các không dễ đối phó, thật ra lời đó của cô ta đã lược bớt đi rồi, điều cô ta muốn nói chính là dù có là thánh nhân cũng chưa chắc có thể khiến Tử Tiêu các sợ hãi.

Dương Ân không phải là người hèn nhát, ngược lại hắn chính là một người càng gặp khó khăn thì càng kiên cường, nhất là trong nghịch cảnh. Nếu không thì hắn cũng không thể từ sơn ngục trở về Vương thành, càng không thể gây ra nhiều phong ba như vậy. Hắn nắm chắc tay, kiên định nói: “Ta biết rồi, ta chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới Long Biến!”

Dù là vì bảo vệ người nhà, hay là vì đón Tử Hàm về, hắn cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn.

“Vậy thì... ta đi đây!”, Mộng Băng Tuyết nhẹ nhàng nói.

Trái tim Dương Ân thắt lại, hắn thật sự không cam lòng, không nhịn được nói: “Nàng không thể ở lại sao?”

Mộng Băng Tuyết nhìn Dương Ân rồi do dự chốc lát, sau đó nở nụ cười: “Được rồi, vậy thì ta ở lại!”

Dương Ân mừng rỡ nói: “Thật sao?”

“Ừm, thật đó. Nhưng đêm nay ta muốn uống rượu!”, Mộng Băng Tuyết nghiêm túc gật đầu.

“Được, vậy đêm nay chúng ta say mèm mới thôi!”, Dương Ân cực kỳ vui vẻ đáp.

Hai người không trở về Vương thành mà chỉ lo lấy rượu ra, ngồi trên ngọn núi cằn cỗi này, uống một cách vui vẻ.

Đêm đó, Mộng Băng Tuyết và Dương Ân đã nói rất nhiều chuyện liên quan đến giới siêu phàm, Dương Ân cũng nghiêm túc ghi nhớ.

Không gian của giới siêu phàm vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Nơi đó mới là thánh địa, thiên đường tu luyện, mặt khác, giới phàm tục trong mắt đám người giới siêu phàm, chẳng qua chỉ là nơi của những kẻ thấp kém, hai người không thể so sánh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play