Thánh chỉ ở hoàng triều phàm tục chính là chỉ dụ của hoàng thượng.
Loại chỉ dụ này đối với giới siêu phàm chẳng tính là thứ gì quan trọng, ở trong mắt bọn họ, chỉ dụ của Thánh nhân viết ra mới có thể đủ tư cách được tôn xưng là Thánh chỉ.
Núi Nga Mi rõ ràng không xem chỉ dụ của hoàng thượng Đại Hạ ra gì, toàn Đại Hạ này thuộc quyền quản lý của bọn họ, bọn họ không hạ chỉ dụ với Đại Hạ là đã tốt lắm rồi, há lại có thể cúi đầu tiếp chỉ dụ của hoàng thượng phàm tục?
Nhưng đúng lúc này, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, trong lúc bọn họ còn đang khinh thường chỉ dụ của hoàng triều thì bên trên Thánh chỉ mà Tề Ân Tán mang tới lại tỏa ra Thánh quang vô lượng khiến cho ai cũng bị chấn động.
Thánh quang chói mắt, khí thế kinh người, tựa như Thánh nhân đích thân xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc tột độ, bọn họ đều ý thức được rằng đạo Thánh chỉ này không hề tầm thường.
Thánh quang soi sáng lên thân thể của một người duy nhất, người đó chính là đương kim nữ hoàng của Đại Hạ, Đường Hiểu Hàm.
Đường Hiểu Hàm được Thánh quang soi sáng thì khí chất ngay lập tức trở nên trác tuyệt bất phàm, nàng ta từ trên thú cưỡi lăng không giậm chân bước đi trên không trung, tay cầm Thánh chỉ uy nghi, trong miệng phát ra thanh âm vô cùng uy lực: "Đệ tử núi Nga Mi nghe lệnh, ta chính là Thánh nhân Đường thị, Đại Hạ này do Đường thị lập quốc, các ngươi nên tuân theo quy tắc trước nay, không được cuồng vọng tự can thiệp vào Đại Hạ. Các ngươi không được làm khó nữ hoàng kế thừa ngôi vị của Đường thị ta, bằng không ta sẽ mở ra Thánh phạt, tới lúc đó các ngươi tự mình liệu lấy". Dừng một chút, nàng ta còn nói thêm: "Dương Ân là bậc vương tước của hoàng triều ta, có công hộ giá, lập công vô số, các ngươi không được làm khó hắn. Ngoài ra, các đệ tử hoàng triều thông qua khảo nghiệm về lý nên được đưa về núi Nga Mi tiếp tục tu luyện, hi vọng các ngươi lấy đại cục làm trọng, đừng gây ra chuyện công báo tư thù, nhớ lấy nhớ lấy".
Thánh chỉ này chính là do ý thức của Đường Hiểu Hàm kết hợp với chỉ dụ của Thánh nhân tạo thành.
Thánh chỉ này nằm trong tay huyết mạch của Thánh nhân Đường thị là nàng ta liền sinh ra lực cộng hưởng, như vậy mới có thể khiến cho Thánh quang tỏa ra bốn phía.
Lúc Đường Hiểu Hàm bước vào cấm địa hoàng thất thì mới phát hiện ra Thánh chỉ bí mật này.
Các đệ tử núi Nga Mi không biết nên tin hay là không tin, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được Thánh khí toát ra từ trên người của Đường Hiểu Hàm, khiến cho bọn họ cảm thấy thân phận của nàng ta hết sức phi thường. Dù vậy bọn họ cũng không cảm thấy uy lực của Thánh nhân áp chế bọn họ, điều đó khiến cho bọn họ cảm thấy rất nghi hoặc, ánh mắt của tất cả đệ tử núi Nga Mi lúc này đều đổ dồn về phía Đỗ Lệ Quyên, bà ta mới chính là người có thể làm chủ.
Đỗ Lệ Quyên xoay người hướng về phía của Đường Hiểu Hàm, bất ngờ cúi người nói: "Chấp sự núi Nga Mi Đỗ Lệ Quyên xin tuân theo Thánh chỉ".
Các đệ tử núi Nga Mi đều cúi người tiếp Thánh chỉ trước Đường Hiểu Hàm, không dám nghi ngờ quyết định của Đỗ Lệ Quyên.
"Được rồi, các ngươi hãy dẫn nhóm đệ tử đang chờ đợi lên núi Nga Mi đi thôi", Đường Hiểu Hàm nói.
Đỗ Lệ Quyên hô lên một tiếng tiếp chỉ, sau đó bà ta liền nhanh chóng rời đi cùng với các đệ tử.
Sau khi bọn họ rời đi, Đường Hiểu Hàm thu lại Thánh chỉ, Thánh khí trên cơ thể của nàng ta biến mất, khiến cho nàng ta ngay lập tức từ trên không trung rơi xuống.
Tề Ân Tán vội vàng thúc giục con chim lớn bay theo để đón lấy Đường Hiểu Hàm, tránh để cho nàng ta té xuống mặt đất.
Dương Ân rất cảm động, hắn biết Đường Hiểu Hàm đã phải dùng tới lá bài tẩy của hoàng thất để giúp hắn tiêu trừ tai họa ngầm từ núi Nga Mi, hắn liền xông về phía nàng ta cảm kích nói: "Đa tạ nữ hoàng bệ hạ đã giúp đỡ".
Cho dù hắn và Mộng Băng Tuyết đã khiến cho núi Nga Mi phải thỏa hiệp nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, người của núi Nga Mi chắc chắn sẽ tìm cách trả thù hắn lần nữa. Thánh chỉ này của Đường Hiểu Hàm đã xuất hiện rất đúng lúc, ít nhất thì nó đã khiến cho núi Nga Mi phải lui thêm một bước, trong khoảng thời gian ngắn trước mắt tuyệt đối sẽ không tìm tới hắn gây phiền phức nữa.
Đường Hiểu Hàm lộ ra vẻ hổ thẹn nói: "Trẫm vẫn đến muộn".
“Không phải, bệ hạ đến vừa đúng lúc”, Dương Ân đáp lại, trầm mặc một lát, hắn lại nói: “Nữ hoàng bệ hạ, người hãy trở về hoàng cung trước, sau khi thần bình phục sẽ lập tức vào cung diện Thánh”.
"Ngươi cũng theo trẫm vào cung dưỡng thương đi", Đường Hiểu Hàm quan tâm nói.
Tình cảm của nàng ta dành cho Dương Ân đã ngày càng sâu đậm, cho dù bên cạnh Dương Ân đã có một người con gái tuyệt sắc khác nhưng nàng ta cũng không ngại cạnh tranh, nàng ta đã cảm nhận được sức mạnh trào dâng từ trong huyết mạch của mình, nàng ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để có thể trợ giúp cho Dương Ân, không trở thành người cản đường hắn.
Dương Ân cười khổ nói: "Nữ hoàng bệ hạ, thần không thể gây sức ép cho ai trong tình trạng này, chưa kể người còn phải đối phó với đám người ở núi Nga Mi. Xin bệ hạ lấy đại cục làm trọng, không cần phải lo lắng cho thần".
Đường Hiểu Hàm liếc mắt nhìn Mộng Băng Tuyết, có chút không cam lòng nói: "Vậy ngươi trở về sớm đi, ta sẽ đợi ngươi trong cung".
Nàng ta không dây dưa nữa, lập tức cùng Tề Ân Tán hồi cung.
...
Ở phía xa, Hoàn Tuấn Bác khó hiểu hỏi Đỗ Lệ Quyên: "Đỗ chấp sự, Thánh chỉ đó là thật sao?"
Đỗ Lệ Quyên có thể không quan tâm tới Tống Tinh nhưng vẫn không thể không nể mặt Hoàn Tuấn Bác, bà ta âm trầm nói: "Không thể giả được".
"Sao lại có chuyện đó được? Làm sao một hoàng triều nhỏ nhoi lại có được một Thánh chỉ thật sự chứ?", Hoàn Tuấn Bác hết sức nghi hoặc hỏi.
"Hừ, đã có thể lập nên một hoàng triều thì sau lưng chắc chắn có Thánh lão của núi Nga Mi ta tọa trấn, hoặc là truyền nhân của Thánh lão, hoặc những người có liên hệ chặt chẽ với Thánh lão. Đây chính là nguyên nhân sâu xa vì sao giới siêu phàm không thể tùy tiện can thiệp vào việc ở giới phàm tục, nếu không hội Thánh lão nhất định sẽ đứng ra bảo vệ truyền nhân của mình, hai giới sẽ trở nên hỗn loạn", Đỗ Lệ Quyên hừ lạnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT