Dương Trấn Nam tin rằng con trai mình sẽ không mê sảng nên dẫn Tiểu Hắc đi theo, xem có thể phát hiện được gì không.
Hiện giờ, bọn họ không tìm thấy chứng cứ phạm tội nên thử theo đuôi Tiểu Hắc để xem, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Dương Trấn Nam dẫn theo mấy chục người đi theo Tiểu Hắc tiến lên phía trước, Dược Linh Vũ lập tức trở nên lo lắng, hướng đó vốn dĩ là nơi nhạy cảm nhất, dù rằng bọn chúng đã giấu rất kỹ, nhưng nhỡ đâu vẫn phát hiện ra thì sao?
Dược Linh Vũ đuổi theo, hét vào Dương Trấn Nam: “Dương Trấn Nam các ngươi không thể đi xa hơn nữa, đó là cấm địa của Dược Vương các, cũng chính là phần mộ của cha ta!”
Dương Trấn Nam làm lơ Dược Linh Vũ, tiếp tục đi theo Tiểu Hắc nhanh chóng tiến về phía trước.
“Ngăn bọn chúng lại!”, Dược Linh Vũ thấy Dương Trấn Nam vẫn tiến lên, liền nói với thị vệ ở phía trước.
“Ai ngăn ta, giết hết!”, Dương Trấn Nam hét lên.
Thị vệ phía đó liền rút binh khí ra, chuẩn bị ra tay với đám Dương Trấn Nam, Dương Trấn Nam không cần xuất thủ, vẫy tay để thuộc hạ xông lên giết chết bọn thị vệ.
Những người bên cạnh Dương Trấn Nam đều là tinh nhuệ của cấm vệ quân, tất cả đều đạt tới cảnh giới nhân tướng, cũng có người là cảnh giới Địa Hải, thế nên những tên kia sao có thể ngăn lại được.
Dương Trấn Nam xông vào nơi kia, quả nhiên nhìn thấy phần mộ của Dược Viêm Hải, sau phần mộ là một lầu gác và một mảnh đất trống, không có phát hiện gì đặc biệt.
“Dương Trấn Nam, ngươi đại bất kính với phụ thân ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”, Dược Linh Vũ xông tới tức giận hét lên.
“Chẳng lẽ lần này phí công một chuyến rồi sao?”, Dương Trấn Nam nghi ngờ.
“Gâu gâu!”, đúng lúc đó, Tiểu Hắc trèo lên phần mộ rồi kêu lên, cũng không biết nó chạm phải cái gì, khoảng đất trước phần mộ bắt đầu chuyển động.
“Không ổn!”, sắc mặt Dược Linh Vũ thay đổi, y không chút do dự mà vội đánh về phía Tiểu Hắc.
Y ra tay rất nhanh nhưng Dương Trấn Nam còn nhanh hơn, đã sớm hơn một bước ngăn lại trước mặt Dược Linh Vũ, không cho y đả thương Tiểu Hắc.
“Khóa trận giết bọn chúng!”, Dược Linh Vũ biết không còn cách nào giấu tiếp được nữa, hét lên mới người bên cạnh.
“Giết!”, Bao Liệt Băng, Đồng Sử dẫn theo những người khác xông lên chém giết Dương Trấn Nam.
Bọn chúng ra tay bằng tất cả sức lực của mình, hoàn toàn không hề nể mặt ai, phải giết chết đám Dương Trấn Nam.
“Chó cùng rứt giậu, cùng xử lý phản tặc!”, Dương Trấn Nam sớm đã chuẩn bị phòng ngự, cầm Nghịch Long thương xông về phía đám người chuẩn bị ra tay.
“Ha ha, đây là Dược Vương các của bọn ta, từ khi các người vào đây, chắc chắn cũng không thể sống sót quay về”, Dược Linh Vũ cười gằn.
Dương Trấn Nam mang theo rất nhiều người, sức chiến đấu không tầm thường, nhưng ở đây là địa bàn của Dược Vương các, chủ lực của Dược Vương các đều ở đây, dựa vào một mình Dương Trấn Nam sao có thể chống lại bọn chúng?
Dương Trấn Nam sẽ liều lĩnh nhảy vào miệng cọp như vậy sao?
“Cuối cùng cũng có thể khai sát giới rồi, ta nhịn đến mức ngứa hết tay rồi nè!”, một người trong đám cấm vệ quân kêu lên.
Người này rõ ràng chính là Khỉ Gầy giấu mình trong cấm vệ quân, Dược Linh Vũ không hề nhìn thấy hắn ta, cũng không biết hắn ta tới từ đâu, chỉ cho rằng đó là một thành viên của cấm vệ quân.
Ngoại trừ Khỉ Gầy còn có Tô Yên Soái, Quách Hiệp Phi, hai người bọn họ đã đột phá đến cảnh giới Địa Hải, sức chiến đấu cũng không còn như xưa nữa.
Bọn họ có thể đạt đến bước này, chính là nhờ Địa vương đan của Dương Ân.
Ngoài ra, Huyết Cơ, Độ Quảng Phật, Lý Đại Chủy, Chu Dũng, Trịnh Tiểu Hổ và Thư La Thu đã đột phá đến cấp Vương, được điều tạm đến cấm vệ quân để chiến đấu cùng Dương Trấn Nam.
Dương Ân nhọc lòng như vậy tất nhiên là vì không muốn cha mình xảy ra chuyện ở Dược Vương các.
Cuộc chiến giữa hai bên nổ ra, chẳng biết ai sẽ thắng ai, điều đó còn phải xem sức chiến đấu của bên nào mạnh hơn.
Dược Linh Vũ không ngờ bên cạnh Dương Trấn Nam lại có nhiều cao thủ cường đại như vậy, nhưng y không hề lo lắng, bởi vì ở đây là địa bàn của y, khẽ nói: “Ở đây thì dù có là ai cũng phải nể mặt!”
Dược Linh Vũ có rất nhiều cường giả, không chỉ có tứ đại hộ pháp, còn có sáu mươi trưởng lão cảnh giới Địa Hải, bọn chúng đều có sức chiến đấu khá kinh người, một khi cùng nhau ra tay thì sẽ có thể khiến đám người Dương Trấn Nam gặp bất lợi.
Những bậc vương giả này cùng ra tay, sức mạnh áp đảo, xông về phía Dương Trấn Nam.
Dương Trấn Nam, Khỉ Gầy, Quách Hiệp Phi và Tô Yên Soái cùng tấn công về nhiều hướng khác nhau, nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình, giảm thiểu thương vong.
“Đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc!”. Ánh mắt của Dương Trấn Nam khóa chặt vào Dược Linh Vũ, vung Nghịch Long thương, đánh bay những Huyền Khí đang xông tới, mục tiêu lao thẳng về phía Dược Linh Vũ.
Dương Trấn Nam sao có thể thành công dễ dàng như vậy, hộ pháp xung quanh Dược Linh Vũ đồng thời xông ra, bao vây lấy Dương Trấn Nam.
“Giết, giết từng người cho ta, không tha cho bất cứ ai hết!”, Dược Linh Vũ ra lệnh.
Đúng lúc đó, trận pháp đã bao phủ lấy Dược Vương các, phong tỏa hoàn toàn mọi động tĩnh ở đây, không ai được ra vào, đây là trận pháp cấp Thiên, không hề kém so với đại trận của hoàng cung.
Dược Linh Vũ định dùng bắt chiêu ba ba trong rọ, y đã chiếm được ưu thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an, Bạch Mi Ưng Hoàng trúng kế điệu hổ ly sơn, đám người Dương Trấn Nam không thể có mỗi một con át chủ bài này.
“Rốt cuộc bọn chúng còn có thể xoay sở thế nào chứ?”, Dược Linh Vũ nghi hoặc.
Y không chú ý đến một con chó đen nhỏ đang xông về phía mắt trận của trận pháp.
Gâu gâu!
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT