Tất cả mọi người nhìn thấy nụ cười của Dương Ân thì đều thầm mắng trong lòng: "Đúng là một con quỷ không có nhân tính".
Lương Âu Khắc quỳ trên mặt đất, môi của hắn ta đã bị cắn đến bật máu, những mảnh ký ức tuổi thơ không ngừng hiện lên trong tâm trí của hắn ta.
"Cha, con muốn ăn kẹo hồ lô".
"Được, ta mua cho con".
"Cha, tại sao người ta không bán kẹo hồ lô cho chúng ta mà còn mắng chúng ta vậy?"
"Không sao, người ta cho rằng ăn xin chúng ta dơ bẩn, nhưng ta có cách để cho con ăn kẹo hồ lô ngon lành rồi".
Tối hôm đó hắn ta rốt cuộc cũng được ăn rất nhiều kẹo hồ lô ngon lành, hắn ta cũng không biết cha của mình đã lấy được chúng từ đâu, chỉ để ý thấy cha của mình tối đó mặc quần áo đen mang kẹo về cho mình, trên quần áo còn dính vết máu, cảm giác rất kỳ lạ.
"Cha, con đau đầu quá, con không muốn chết".
"Con đừng nghĩ lung tung, con chỉ bị sốt mà thôi, để ta mang con đi tìm thầy lang".
"Ăn mày ở đâu ra vậy, mau biến đi, ta không xem bệnh cho ăn mày".
"Van xin ông, ta có tiền đây, ông mau xem bệnh cho con của ta đi, nó sắp không xong rồi".
"Dù cho ngươi có bao nhiêu tiền thì ta cũng không xem, các ngươi sẽ làm ô uế hết chỗ này mất, mau cút khỏi đây đi".
"Ta quỳ xuống van xin ông, xin ông hãy xem bệnh cho con trai của ta đi mà..."
...
Tình yêu vĩ đại nhất trong trái tim của Lương Âu Khắc chính là tình yêu mà cha của hắn ta dành cho mình.
Trong tay của hắn ta lúc này đã có một con dao găm, hắn ta nhẹ nhàng đặt nó lên cổ, khiến cho Lương Thi Khất sợ hãi, nước mắt chực trào ra ngay lập tức.
Lương Thi Khất chỉ muốn hét lên: "Con trai, đừng làm bậy!"
Đáng tiếc, cho dù ông ta có giãy dụa như thế nào cũng không thể phát ra tiếng nói được, trong lòng ông ta hận Dương Ân thấu xương, ông ta thề rằng nếu như con trai của mình có mệnh hệ gì thì ông ta nhất định sẽ lưỡng bại câu thương với Dương Ân.
Lương Âu Khắc vừa dập đầu vừa nói: "Cha, đều là do con bất hiếu, con đã chọc tức vị thiếu gia này. Cha đã nuôi nấng con gần 30 năm, con không những không hiếu thuận mà còn khiến cho cha phải gặp rắc rối. Con luôn cảm thấy cha là người không việc gì không thể làm được, chỉ cần con muốn thì cha sẽ tìm mọi cách để cho con được thỏa mãn. Dù cho có chọc giận kẻ thù hùng mạnh nhất, cha cũng có thể giải quyết thay con. Bấy lâu nay con đã luôn chìm đắm trong giấc mộng, bây giờ con đã tỉnh táo rồi, cha đã phải trả giá quá đắt cho đứa con không hiếu thuận này, vậy mà con vẫn luôn ỷ lại vào cha. Từ hôm nay con sẽ không làm gánh nặng của cha nữa, con tự nguyện đánh đổi mạng sống của mình để cha được sống. Con mong kiếp sau vẫn được làm con của cha, con xin lỗi con vì kiếp này vẫn chưa làm tròn chữ hiếu, cha ơi, con thật sự xin lỗi cha!"
Giờ đây Lương Âu Khắc đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nói ra những lời nói xuất phát từ trái tim, khiến cho những tên ăn xin xung quanh đều cảm động, nước mắt không kìm được phải trào ra.
Tất cả đều quỳ xuống van xin Dương Ân thương xót: "Cầu xin ngài hãy buông tha cho phó bang chủ của bọn ta đi, bọn ta đã biết mình sai rồi".
Mấy tên ăn xin này vốn đã không có chút tôn nghiêm nào, cho dù bọn chúng có quỳ xuống cầu xin thì cũng chẳng khác gì bọn chúng đang quỳ ăn xin ngoài đường lúc bình thường, khó có thể khơi dậy được sự đồng cảm của người khác, cho nên Dương Ân cũng không xem hành động đó ra gì.
Ánh mắt của Dương Ân vô cùng lãnh đạm nhìn Lương Âu Khắc cười nói: "Cầu xin ta cũng vô dụng, tất cả đều là do các người tự chuốc lấy, người sống chỉ có một, ngươi vẫn còn trẻ, chi bằng cứ để cho ta tiễn ông ta lên đường sớm, giữ lại cái mạng chó của ngươi đi".
Vừa dứt lời, Dương Ân liền làm bộ như muốn bóp chết Lương Thi Khất.
“Không được, ta chết cho ngươi xem!", Lương Âu Khắc dùng hết sức bình sinh gầm lên, nâng con dao găm trong tay lên rồi rạch qua cổ của mình.
“Không!”, Lương Thi Khất trừng lớn hai mắt, ông ta bộc phát toàn lực, phá tan sức mạnh khống chế của Dương Ân, lớn tiếng hét lên.
“Cha, vĩnh biệt!”, Lương Âu Khắc nhắm mắt lại nói.
Tất cả những tên ăn xin còn lại đều không thể chịu nổi khi nhìn thấy Lương Âu Khắc chết, bọn chúng đều nhắm mắt lại và bắt đầu khóc.
Ah!!!
Khoảnh khắc con dao găm của Lương Âu Khắc chạm vào cổ của hắn ta, hắn ta lại đột nhiên cảm thấy cổ tay của mình đau đớn vô cùng, và con dao găm đã rơi khỏi tay của hắn ta.
Lúc này, Lương Thi Khất cũng đã được trả tự do.
“Ta liều mạng với ngươi!”, Lương Thi Khất dùng hết sức bình sinh để bùng nổ sức mạnh oanh tạc về phía Dương Ân, ông ta không thể chấp nhận nỗi đau mất con trai.
Bang bang!
Đòn công kích này của Lương Thi Khất mạnh hơn rất nhiều so với từ trước tới giờ, ông ta không chỉ dốc toàn lực mà còn truyền vào đó cơn phẫn nộ tột cùng, cũng bởi vì muốn báo thù cho con trai cho nên ông ta mới có thể kích phát tiềm lực của mình, song chưởng đánh về phía Dương Ân phát ra âm thanh âm trầm kinh thiên động địa.
Với sức mạnh của song chưởng này thì cho dù là một tảng đá lớn ngàn cân cũng có thể bị nghiền nát.
Đây chính là tình cha con vĩ đại, khi bị dồn ép đến cực hạn thì có thể bộc phát ra sức mạnh kinh hoàng đến không ngờ.
Nhưng Dương Ân không phải một tảng đá lớn, hắn còn cứng hơn một tảng đá lớn, hắn nhanh chóng hóa giải song chưởng vừa đánh tới của Lương Thi Khất, sau đó lãnh đạm nói: "Ông thật sự muốn chết sao?"
“Ngươi trả lại mạng cho con trai ta đi, đồ cầm thú!”, Lương Thi Khất điên cuồng rống lên, vừa định phát động đợt tấn công thứ hai thì một giọng nói đã vang lên: “Cha, dừng lại, con chưa chết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT