Hắc Tinh là kẻ đứng đầu khu bảy, cũng là một trong bảy lão đại của cả sơn ngục này, đương nhiên lực chiến đấu cũng không thể tồi được, nếu không sao có thể thu phục được đám ngục nô dưới tay.
Bàn tay Hắc Tinh đẫm máu, đang tu luyện một loại tướng kỹ phi thường, thực lực đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, sở trường về gậy sắt.
Gậy sắt trong tay gã đã được đám lính gác ngục đặc biệt phê duyệt, nặng tới 500 cân, võ binh bình thường sẽ không thể cầm nó lên.
Nghe thấy lời khiêu khích của Dương Ân, vẻ mặt Hắc Tinh không hề sợ hãi.
Từ khi gã vào ngục đến giờ cũng chỉ một tay đánh giết với giành được vị trí như bây giờ, thì sao lại sợ một thằng nhãi con khiêu khích chứ.
Cho dù thằng ngãi này nhìn có vẻ cùng cảnh giới với gã, nhưng gã vẫn cho rằng mình sẽ thắng.
“Thật ra, mày có thể suy nghĩ đến việc gia nhập bang Hắc Tinh của tao. Tao có thể cất nhắc mày lên làm phó bang. Tất cả mọi người ở đây, ngoài tao ra thì mày đều có quyền sai bảo!”, Hắc Tinh chân thành nói với Dương Ân.
Vẻ mặt của Từ Kiều Hoa và Đầu Sắt đều biến sắc, nhưng không ai dám chống đối nửa câu. Ở đây, lời nói của Hoắc Tinh chính là số một.
Dương Ân tới trước mặt Hoắc Tinh coi thường mà cười: “Dù mày cho tao vị trí nào thì tao cũng không thèm”.
“Thật sự không thể đàm phán?”, Hắc Tinh cau mày nói.
“Có chứ, chỉ cần mày quỳ xuống thần phục tao, xin lỗi Tiểu Hắc, học sủa vài tiếng thì chuyện này coi như kết thúc ở đây cũng được!”, Dương Ân nói.
“Được!”, Hắc Tinh vô cùng dứt khoát đáp lời.
Điều này khiến tất cả những ngục nô đều biến sắc, Từ Kiều Hoa hô lớn: “Bang chủ, không được!”
“Hắc Tinh không quan tâm tới lời nói của Từ Kiều Hoa, mà quỳ về phía Dương Ân. Đúng vào lúc đầu gối của gã sắp chạm xuống đất thì gã bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, bất ngờ quét gậy sắt về phía hai chân của Dương Ân.
Không thể không nói, Hắc Tinh thật sự rất nham hiểm.
Nhưng, Dương Ân đã sớm có chuẩn bị, hai chân đồng thời nhảy lên, tránh một đòn này của Hắc Tinh, hai tay đánh ra, mang theo chưởng lực xoắn ốc xông thẳng về phía Hắc Tinh.
Hắc Tinh thất thủ nhưng không hoảng loạn, giơ gậy sắt lên trời, phát ra ánh sáng màu đen ngăn cản chưởng lực xoắn ốc, rồi lại một lần vung lên đập vào phần dưới của Dương Ân.
Gậy sắt sinh ánh sáng đen như con trăn, trông rất dữ tợn và hung hăng.
Sau khi Dương Ân tiếp đất, không tránh không trốn mà chịu ngay một gậy này, lúc đó hắn cũng ra một chưởng đánh vào ngực Hắc Tinh, giống như cách đánh hai bên cùng chết.
Dương Ân ăn gậy, Hắc Tinh ăn chưởng, cả hai đều phải lùi về sau, nhưng không ai bị thương nặng.
Thể chất của Dương Ân thật kinh người, có giáp ánh sáng màu lam nhạt phòng ngự, có thể nhanh chóng khôi phục vết thương.
Đây là nguyên nhân hắn không ngại cái cảnh hai bên cùng thiệt.
Hắc Tinh lại tự kiêu về một thân da thịt tường đồng vách sắt, tự tin không ai có thể sánh được với gã trong cảnh giới chiến sĩ.
Đáng tiếc, chưởng lực của Dương Ân lại mang theo sức mạnh xoắn ốc, tấn công vào trong cơ thể của gã tạo thành những vết thương ngầm.
“Cũng có chút sức mạnh đấy, nhưng mà chết cũng không tiếc!”, Hắc Tinh hoàn toàn tức giận, sau khi nói một câu thì lại vung gậy ra đánh.
Dương Ân kiêu ngạo nói: “Hôm nay, khu bảy này sẽ không còn Hắc Tinh nữa!”
Gậy và đấm giao tranh kịch liệt, rất nhiều huyền khí ào ào đụng vào nhau, sức mạnh bắn ra khiến nham thạch ở bốn phía đều thủng lỗ chỗ, bụi bay mù mịt.
Hắc Tinh có thể thống trị khu bảy, trở thành một trong bảy lão đại, đương nhiên lực chiến đấu cũng không tầm thường.
Bảy Gậy Sét là tướng kỹ hạ đẳng thì gã đã luyện tinh thông được bốn gậy, ba gậy sau đã đạt tới giai đoạn nhập vi, vung gậy đánh ra vang lên những tiếng nổ liên hồi.
Uy thế của tia sét đó thật sự khiến người ta lạnh sống lưng.
Thái Sơn đè đầu!
Cắt ngang sườn núi!
Hắc tinh liên tiếp đánh ra kỹ thuật gậy chiến, bóng gậy vun vút, khí màu đen bay khắp nơi, không thứ gì có thể tới gần trong vòng một trượng.
Dương Ân không có gậy sắt trong tay, chỉ lợi dụng hai tay để xuất kích, liên tục đánh ra chưởng lực xoắn ốc, phỏng toả tất thảy sức mạnh của Hoắc Tinh.
Hắn ứng phó với tinh lực dồi dào, mạnh mẽ chống lại đường gậy của Hắc Tinh, cũng không quan tâm những vết thương trên người, chưởng lực mãnh liệt đánh vào tim của Hắc Tinh.
Dương Ân liều mạng đánh khiến Hắc Tinh không có cách nào mà tránh khỏi một đòn này, bị chưởng lực đánh trúng, chấn động đến nỗi trái tim đập loạn, phun ra một ngụm máu tươi.
Dương Ân chiếm ưu thế chỉ trong một chiêu thì sau đó mạnh mẽ đuổi đánh, muốn tiêu diệt Hắc Tinh. Tiểu Hắc vững chãi ngồi trên vai của hắn sủa vang vổ vũ mà không bị ảnh hưởng bởi việc di chuyển của Dương Ân.
Hay tay Dương Ân như làn sóng, từng chưởng liên tục xuất ra, biến hoá khôn lường, đã đạt tới giai đoạn tinh thông, bắt đầu lĩnh hội được tinh hoa của Ba Lãng Toàn Liệt chưởng, đánh ra sức mạnh phi thường.
Hắc Tinh bị áp chế toàn diện.
Gã không ngờ lực chiến đấu của Dương Ân lại mạnh như vậy, đã có thể sánh ngang với lực chiến đấu của chiến sĩ đỉnh cấp ở đỉnh cao, nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã sẽ thua không còn nghi ngờ gì.
Hắc Tinh bị Dương Ân vỗ một chưởng vào vị trí trái tim, tuy chỉ có một nửa sức mạnh nhưng vẫn phun ra máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Rất nhiều ngục nô đều vì thế mà vô cùng kinh ngạc.
Nếu Hắc Tinh bị giết, vậy thì khu bảy sẽ đối mặt với cục diện đổi chủ.
Đây chính là cục diện mà phần lớn ngục nô không muốn nhìn tới, đương nhiên cũng có một bộ phận ngục nô muốn Hắc Tinh chết đi.
Dương Ân không dám xem nhẹ, lại chuẩn bị đuổi tới đánh một lần nữa thì trên người Hoắc Tinh chợt xảy ra sự thay đổi kịch liệt. Gã phát ra tiếng gào thét như dã thú: “Grào!”
Tiếng gầm này giống như một con đười ươi đang vô cùng tức giận, thanh thế hùng dũng, hận khí bức người.
Da trên thân Hắc Tinh trở nên thô kệch, lông ngực dài ra, thân hình cao lớn, bộ dạng ngày càng giống tinh tinh, máu huyết sôi sục, người biến thành thú!
Rất nhiều ngục nô chưa từng nhìn thấy Hắc Tinh như vậy thì doạ sợ đến nỗi la hét ầm ĩ mà lui lại.
“Sao… sao lão đại lại trở thành như thế? Lẽ nào gã là linh yêu biến hình?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT