Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong cơ thể hắn vận động càng lúc càng nhanh, kinh mạch và huyệt đạo không ngừng chấn động, lỗ chân lông trên da thoát khí, đã có một lượng lớn huyền khí thiên địa thấm sâu vào trong cơ thể, lòng đất bên dưới có lượng thủy huyền khí nồng nặc nhất, đan điền trung tâm không ngừng hấp thụ tinh hoa đất trời, lúc ẩn lúc hiện, từng luồng huyền khí chuyển hóa thành huyền tinh khí Tiên Thai.
“Giết!”, Trương Bình đánh không được bao lâu đã nóng nảy, rống lên một tiếng, tăng cường lực đạo, xà beng sắt trong tay phóng ra, đồng thời quyền trảo cũng vung ra cắn chặt.
Mũi tên rắn độc!
Chiêu thức này là thủ đoạn lợi hại nhất của Trương Bình, hắn ta rất muốn xé xác Dương Ân.
Dương Ân lại một lần nữa trở lại đỉnh cao, hắn thậm chí còn có cảm giác dư thừa sức mạnh, không khỏi hét lên một tiếng: "Chiến!"
Khí thế của Dương Ân đã đạt tới cực điểm, huyền khí xuất hiện trên người hắn càng lúc càng mạnh, hắn hung hãn đạp một cước, đất đá nứt ra, bụi bay tung tóe, toàn bộ sức mạnh của cơ thể hắn đã được khai thông, từ đan điền trung tâm khai thông ra vô số các huyệt đạo khác, thế như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã khai thông hết 72 huyệt đạo chỉ trong một lần!
Mặc dù vẫn còn khoảng cách khá xa so với 108 huyệt đạo của chiến sĩ cao cấp, nhưng đó vẫn là một sự cải thiện không hề nhỏ đối với Dương Ân.
Sức mạnh có thể vật chết trâu, chẻ đôi đá của hắn đã hoàn toàn làm lu mờ khí thế giết chóc của Trương Bình, khiến cho nội tâm Trương Bình khiếp hãi, nhưng quyền trảo của hắn ta vẫn theo xà beng sắt vừa ném mà đuổi tới.
Dương Ân không né tránh xà beng sắt, tức giận giơ tay chưởng về phía trước, trong lòng bàn tay hiện lên huyền khí, chưởng bay cái xà beng sắt đi, nhưng uy lực của chưởng này vẫn vô cùng hùng dũng, đã ép tới quyền trảo mà Trương Bình đang đuổi tới.
Lực phá vạn pháp!
Đối mặt với sự thoắt ẩn thoắt hiện của Trương Bình, Dương Ân không còn mù quáng né tránh, hắn muốn một chiêu phá hai chiêu, bất kể sau đó Trương Bình có tung ra chiêu thức ghê gớm nào khác, hắn đều có thể diệt sạch chỉ bằng một chưởng!
Trương Bình không ngờ khí tức của Dương Ân lại trở nên mạnh mẽ như vậy, đặc biệt là một chưởng khủng khiếp đã khiến cho hắn ta cảm nhận được hơi thở của tử thần, hắn ta hoàn toàn không có cơ hội né tránh, uy lực của quyền trảo đã hoàn toàn bị phá hủy, hắn ta phải cố gắng hết sức để thoát khỏi một chưởng này.
Bang bang!
Chưởng pháp của Dương Ân đánh về phía trước liên tục, quyền trảo của Trương Bình tách ra, ngón tay bật máu, tiếng la hét vang vọng khắp nơi.
Tất cả ngục nô đều trợn mắt, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.
Trương Bình là hộ pháp thứ năm của họ. Sức mạnh của hắn ta đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới chiến sĩ trung cấp, và hắn ta có thể đạt đến cảnh giới chiến sĩ cao cấp chỉ với một bước. Vậy mà bây giờ, mười đầu ngón tay của hắn ta đã bị thiếu niên trước mặt đánh tàn phế, sau này sợ là muốn luyện quyền trảo tiếp tục cũng không còn cơ hội nữa.
Dương Ân cũng không truy kích, ánh mắt xẹt qua nhanh như chớp, đám ngục nô vô thức lùi lại, khí thế này thực sự rất bạo ngược.
Sau đó, Dương Ân nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa. Hắn có thể nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ đứng ở đó như một tòa tháp sắt, không cần đoán cũng biết đó là Hắc Tinh, tên trùm của Bang Hắc Tinh. Không nghi ngờ gì nữa, hắn giơ ngón tay cái lên hướng về phía Hắc Tinh, Hắc Tinh đứng trên đỉnh núi nhìn thấy cảnh này, trên mặt khẽ nở nụ cười: "Nhìn tao có giống đang chào không?"
Ánh mắt của các ngục nô lại thay đổi, ngoài vẻ kính sợ, còn có thêm một chút ngưỡng mộ.
Kể từ khi Hắc Tinh vào tù, dựa vào quả đấm đã trực tiếp hạ gục lão đại của đám ngục nô, quyền cước của Hắc Tinh bạo ngược vô song, ngay cả những tên trùm của các khu khác cũng đã khẳng định rằng, nếu như nhất quyết cùng Hắc Tinh liều mạng, có thể sẽ dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương, cũng không có khả năng chắc chắn đánh chết được Hắc Tinh, cho nên Hắc Tinh mới trở thành một trong những tên trùm trong tù.
Trong khu 7, Hắc Tinh rất xứng đáng là kẻ đứng đầu, mọi người đều đã bị gã thu phục.
Ngay cả người của tộc Man di cũng bị đánh cho phải phục tùng.
Mà người thiếu niên trước mặt dường như chỉ mới được mười sáu tuổi, lại có dũng khí khiêu khích Hắc Tinh, đám người này khó mà có thể không ngưỡng mộ hắn.
"Ha ha, hậu sinh khả úy, mày có thể đến được chân núi thì tao sẽ đánh với mày, thắng được thì coi như mày là lão đại, nhưng nếu không đến được chân núi… thì mày đi chết đi!”, Hắc Tinh điên cuồng cười, nhìn Dương Ân hét lên.
Khi tiếng cười của gã vừa dứt, liền có mấy tên ngục nô hung hãn to lớn đi tới sau lưng gã, đại khái khoảng mấy trăm người, thế trận khiến cho người ta cực kì hoảng hốt.
Dương Ân nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có chút tê dại da đầu.
"Ỷ đông hiếp yếu, có thấy xấu hổ hay không!", Dương Ân những muốn nhanh chân chạy, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cách ngu xuẩn nhất, chính là tiếp tục nghênh chiến.