“Suy nghĩ của ngươi thật khác biệt! Dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, muốn trở thành võ trạng nguyên thì đơn giản chẳng khác nào lấy một món đồ từ trong túi ra”, Hoàng thượng cười nói, sau đó ông ta lại nói: “Nguyện vọng này rất đơn giản, chỉ cần ngươi gia nhập học viện Hoàng gia là có thể rồi, chỉ không biết ngươi có hứng thú hay không?”

“Chuyện này là đương nhiên, thần không hề nói đùa! Đợi tới lúc học viện Hoàng gia tiến hành thi đấu, thần nhất định sẽ tham gia”, Dương Ân nói với vẻ phấn khích, không cảm thấy việc “chà đạp” những thiên tài “mong manh yếu đuối” kia là một đáng hổ thẹn, mà ngược lại hắn còn rất lấy làm vinh dự.

“Được rồi, chuyện này sẽ do Trần lão xử lý thay trẫm. Trẫm hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi thật sự không định lấy con gái của trẫm sao? Con bé chính là mỹ nhân quốc sắc thiên hương đấy!”, Hoàng thượng lại một lần nữa chuyển chủ đề nói.

Không ngờ chẳng được bao lâu mà Hoàng thượng lại có thể mềm giọng với bề tôi của mình như thế.

Dương Ân lộ ra vẻ khó xử: “Không dám giấu giếm bệ hạ, vi thần đã có người trong lòng rồi, vì vậy chỉ có thể phụ ý tốt này của Hoàng thượng!”

“Chuyện này thì có liên quan gì chứ, nam nhân nào mà chả tam thê tứ thiếp, chỉ cần ngươi không để nữ nhi trẫm chịu thiệt thòi là được!”, Hoàng thượng rất hào phóng nói.

Ông ta cũng đã khai sáng cho Dương Ân như vậy rồi, những phò mã gia khác thì chỉ có thể cưới một người là công chúa cả đời, nhưng Dương Ân là thiên dược sư, khả năng kêu gọi của thiên dược sư đã định sẵn không tầm thường. Hơn nữa hắn lại còn trẻ như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng, bất kể đó là ai cũng đều phải lôi kéo quan hệ với Dương Ân trước, lợi ích sẽ là rất nhiều.

Dương Ân khéo léo từ chối nói: “Vẫn là không nên để công chúa chịu thiệt thòi!”

“Được rồi, trẫm sẽ không xen vào chuyện của ngươi nữa, nhưng nếu nữ nhi của trẫm theo đuổi ngươi, ngươi tuyệt đối không được từ chối, xa lánh con bé, bằng không dù có phải dốc toàn lực của Đại Hạ, trẫm cũng sẽ không để cho ngươi được sống yên ổn!”, Hoàng thượng nghiêm túc nói.

Sau vài câu cằn nhằn nữa, Hoàng thượng đã đuổi Dương Ân đi.



Trước khi Dương Ân rời đi, hắn vẫn không quên nhắc tới chuyện mình đã đắc tội với nhị hoàng tử.

Hoàng thượng chỉ đáp một tiếng: “Biết rồi!”

Nhị hoàng tử đáng thương vẫn đang nghĩ đến việc báo thù nhưng lại không biết rằng mình sắp bị phụ vương mình cấm túc, từ đó về sau, đối với Dương Ân, tên này luôn sợ hãi như thấy rắn độc.

Sau khi Dương Ân từ sau điện ra ngoài, hắn đụng mặt Hoàng hậu đang bước tới. Dương Ân nhanh chóng lấy ra Trú Nhan đan đã chuẩn bị sẵn, dâng lên cho đối phương: “Hoàng hậu nương nương, đây là Trú Nhan Đan do vi thần chuẩn bị cho người!”

Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, bà ta không đợi được nữa, nhanh chóng nhận lấy, đồng thời cũng lên tiếng khen ngợi: “Thiếu Ân Bá tước vẫn nhớ tới bổn cung, rất tốt!”, ngừng một chút, bà ta kéo một mỹ nữ ở bên cạnh ra nói: “Nào, Thiếu Ân Bá tước, bổn cung giới thiệu với ngươi, đây là công chúa Hiểu Hàm – con gái cưng của bổn cung, hai người các ngươi từ từ nói chuyện, bổn cung đi thử đan dược này!”

Vốn dĩ Hoàng hậu còn muốn từ từ nói chuyện với Dương Ân để hắn thân thiết với Đường Hiểu Hàm hơn, nhưng lúc này, bà ta quan tâm đến dung nhan của bản thân nhiều hơn nên cũng không hơi hám đầu mà để bụng chuyện của mấy người trẻ bọn họ nữa rồi.

Hiện trường chỉ còn lại Dương Ân và Đường Hiểu Hàm, bầu không khí trở nên sượng sùng.

Dương Ân không khỏi nhìn Đường Hiểu Hàm, nàng ta đã thay quần áo cho con gái, tựa như nụ hoa đang chờ để hé nở, trông vô cùng tươi non. Khuôn mặt trong sáng kia như có thể nhỏ ra nước, trong đôi mắt xinh đẹp như đang dập dờn sóng xuân, chẳng khác nào những con sóng xanh trong hồ nước trong veo, vô cùng nhu hòa động lòng người. Trên thân nàng ta mặc bộ y phục màu tím, vừa khéo tôn lên dáng người đang độ tuổi xuân thì, bất kể là nhìn từ góc độ nào, nàng ta cũng đều là tuyến phong cảnh đẹp nhất, thu hút người khác một cách sâu sắc.

Đường Hiểu Hàm cảm nhận được ánh mắt đang nóng rực kia của Dương Ân thì lộ ra vẻ ngượng ngùng, trên khuôn mặt non nớt ửng đỏ bao nhiêu phần thì nét quyến rũ động lòng người càng tăng thêm bấy nhiêu phần.

Dương Ân định thần lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Dương Ân bái kiến công chúa điện hạ!”, sau đó hắn lại nói với vẻ không hiểu phong tình: “Thời gian không còn sớm nữa, Dương Ân xin cáo lui trước!”

Đường Hiểu Hàm tức giận, nàng ta phồng hai má hỏi: “Dương Ân hầu tước, có phải ngươi ghét ta đúng không?”



“Đâu có, công chúa xinh đẹp như vậy, có ghét ai thì cũng không có ghét người được!”, Dương Ân thành thật trả lời.

“Vậy tại sao ngươi lại vội vàng rời đi như vậy?”, Đường Hiểu Hàm hỏi ngược lại.

“Thời gian không còn sớm nữa, ta nên về nhà ăn cơm rồi”, Dương Ân xuôi tay nói.

“Ngươi đi theo ta! Ta sẽ sai hạ nhân nấu đồ ăn ngon cho ngươi!”, Đường Hiểu Hàm dùng thân phận công chúa cao quý để ra lệnh cho Dương Ân.

“Như vậy không ổn cho lắm đâu ạ”.

“Có gì mà không ổn chứ, trừ phi là ngươi coi thường bổn công chúa!”

“Dương Ân không dám!”

“Vậy thì mau đi thôi, một người đàn ông đường đường mà lề mề chậm chạp sẽ khiến người ta coi thường, chẳng lẽ ngươi còn lo công chúa ta sẽ ăn thịt ngươi sao?”, Đường Hiểu Hàm ngang ngược nói một câu, rồi uốn éo chiếc eo thon thả đi về chỗ của mình.

Dương Ân nhìn bóng lưng động lòng người của Đường Hiểu Hàm, trong lòng khẽ thở dài: “Cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác đẹp trai cũng là một loại tội mà Lục Trí hay nói!”

Lục Trí đang ở trong nhà không hiểu sao bỗng dưng lại hắt hơi một cái, thầm chửi: “Ai đang nói xấu sau lưng ta đấy phỏng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play