Đêm hôm khuya khoắt.
Đột nhiên có người nói chuyện thật sự khiến cho Dương Ân giật cả mình, đặc biệt là lúc này, hắn vừa đả thông huyệt vị ở hai lòng bàn tay, ép ra một cỗ uy lực của Ba Văn Toàn Liệt Chưởng, còn chưa kịp hoàn hồn.
“Ai?”, Dương Ân kinh ngạc nói.
Ở đây không có nhiều người hiểu được hắn, lại còn gọi là “cháu hiền” thì sợ là càng hiếm, mà người tới có vẻ rất quen thuộc hắn, khiến hắn nhớ lại một người vừa gặp lúc sáng, cũng không biết có phải là ông ta không.
“Quả nhiên là ông ta!”, sau khi người đó đi vào thạch thất, Dương Ân kinh ngạc thầm kêu lên.
“Thế nào, không nhận ra Mạnh thúc sao?”, người vừa tới mang vẻ mặt trêu chọc, nhìn chăm chú vào Dương Ân nói.
Dương Ân cau mày, vẻ mặt lộ ra vài phần chán ghét: “Ta không dám trèo cao với thống lĩnh Mạnh!”
Người tới chính là tam thống lĩnh của Phi Ưng Kị, Mạnh Hà Lương.
Mạnh Hà Lương không để ý vẻ giễu cợt của Dương Ân, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhìn cháu có vẻ như đang trách móc Mạnh thúc”.
“Ta không có cái gan đó. Ta là tù nhân. Ngài là tam thống lĩnh của Phi Ưng Kị, chỉ cần ngài hạ lệnh một câu thì cái mạng nhỏ này của ta cũng không giữ nổi!”, Dương Ân quay sang nhìn ông ta đáp lại.
Mạnh Hà Lương tự giễu cười nói: “Ta biết cháu đang trách móc điều gì, lúc đầu khi nhà họ Dương các cháu gặp chuyện, trách ta không đứng ra bênh vực các ngươi, đúng không?”
“Ta không dám!”, Dương Ân quay mặt đi nói.
“Cháu thật sự cho rằng ta và người anh em kết nghĩa như cha cháu không có chút tình cảm nào sao?”, Mạnh Hà Lương nặng nề thở dài, sau đó nghiêm mặt nói: “Các ngươi gặp chuyện quá đột ngột, khi ta biết thì đã quá muộn rồi. Vốn dĩ, ta đã nghĩ đến chuyện gặp mặt thánh thượng, thay các ngươi cầu xin hoàng thượng xử nhẹ chuyện này, dù có phải đền cái chức thống lĩnh này của ta cũng không sao, nhưng khi ta gặp cha cháu thì ông ấy lại bảo ta đừng nhúng tay vào chuyện này, ông ấy không muốn làm liên luỵ đến ta, cũng hi vọng có một ngày, ta có thể chăm sóc hai huynh đệ các cháu. Chỉ tiếc cho tài năng trạng nguyên khoa văn của nhóc con Tiểu Nghĩa!”
Dương Ân nhìn chằm chằm Mạnh Hà Lương, hắn phải phán đoán xem những lời đối phương nói có phải là thật hay không.
“Nếu cha ta đã bảo ông khoanh tay đứng nhìn, vậy tại sao ông lại biết tình hình của em trai ta?”, Dương Ân hỏi.
“Sở dĩ ta không tới gặp cháu đầu tiên chính là vì luôn chăm sóc cho Tiểu Nghĩa, huống hồ cháu bị người ta giám sát chặt chẽ, thúc thúc cũng không thể to gan lớn mật giúp cháu. Nếu cháu không cẩn thận chết đi thì cũng chỉ trách mình mệnh mỏng, có thể bảo đảm tính mạng của Dương Nghĩa thì nhà họ Dương mới có hi vọng!”, Mạnh Hà Lương chân thành nói. Ông ta ngừng một lát rồi bổ sung một câu: “Nhưng bây giờ nhìn thấy cháu, hình như cháu cũng không kém nhóc con Dương Nghĩa bao nhiêu, hoặc nói không chừng, nhà họ Dương còn có thể vươn lên lần nữa nhờ hai anh em cháu”.
Rõ ràng là trong lòng Mạnh Hà Lương, địa vị của Dương Nghĩa cao hơn Dương Ân rất nhiều.
Cho dù Dương Ân được gọi là tiểu thiên tài võ thuật trong Vương thành, nhưng vẫn kém văn khúc tinh như Dương Nghĩa.
Trên mảnh Tịnh thổ này, thượng văn sùng võ, ai cũng không thua ai, nói thì dễ mà luyện võ thì khó. Nhưng trên thực tế, những người đọc sách tinh thông mới càng khiến người khác kính phục, mới có thể lưu danh muôn đời.
Dương Nghĩa sớm được người khác coi như thiên tài tinh thông về văn chương. Lúc đầu, hoàng triều Đại Hạ còn chuẩn bị để viên minh châu trong lòng bàn tay đính hôn với cậu ấy. Không ngờ lại nổ ra chuyện của Dương Ân khiến cậu ấy không quan tâm tới sự ân sủng của Hoàng đế mà kiên quyết đòi đổi chức vị trạng nguyên khoa văn lấy một mạng của anh trai Dương Ân. Nếu không Dương Ân đã sớm chết rồi, mà không phải được đưa tới sơn ngục này.
Dương Ân nghĩ tới em trai của hắn, hốc mắt không khỏi có chút ẩm ướt, trong lòng còn cảm thấy áy náy đến tột độ.
“Cảm ơn Mạnh thúc thúc, chỉ cần thúc có thể bảo đảm em trai của cháu không chết thì bảo cháu làm gì cũng được!”, Dương Ân cúi đầu thật sâu trước Mạnh Hà Lương rồi nói.
Từ khi Dương Ân vào ngục đến nay, chưa từng khom lưng, hôm nay lại vì em trai mình mà phải uốn cong xương sống cứng chắc, đủ để thấy tình cảm thâm sâu giữa hai anh em.
Mạnh Hà Lương tỏ vẻ nhẹ nhõm, ông ta vỗ nhẹ vào vai Dương Ân rồi nói: “Hai anh em cháu thật giống nhau, em trai thì cầu ta chăm sóc cháu, bây giờ cháu lại cầu ta đảm bảo cho em trai không chết. Lẽ nào các cháu không coi Mạnh thúc thúc ta như người thân, thật sự cho rằng ta với cha cháu kết nghĩa chỉ là trò đùa sao?”
“Là cháu đã hiểu lầm thúc ạ!”, Dương Ân tỏ vẻ áy náy nói.