Khỉ Gầy rất phẫn nộ, trừ lần trước khi Vạn Lam Hinh bị Man tộc bắt làm tù binh, hắn ta chưa từng phẫn nộ đến như vậy. Vừa mới về đến nhà liền thấy cha của mình bị kẻ khác vây đánh, thê thảm đến mức gần như sắp chết, hắn ta làm sao có thể không phẫn nộ?

Khỉ Gầy từ trên lưng của hổ Hỏa Vân nhảy xuống, khí thế vương giả hào hùng áp sát khiến cho tất cả mọi người đều sợ đến mức thất hồn lạc vía, đặc biệt là những kẻ đầu tiên bị khí thế đó trấn áp như Tôn Hiện Nhân và đám tay sai của lão ta thì cảm nhận được áp lực càng nặng nề hơn, khiến cho bọn chúng không thể nào nhúc nhích được.

Khỉ Gầy vọt tới, Tôn Hiện Nhân và đám tay sai bị khí thế của bậc vương giả chấn bay ra xa, trước mặt của Khỉ Gầy lúc này chỉ còn lại Tôn Đại Danh đang hấp hối.

“Cha!”, Khỉ Gầy ôm lấy Tôn Đại Danh, điên cuồng khóc.

Hắn ta nhìn thấy cha của mình bị đánh thảm như vậy thì trong lòng đau như bị dao cắt, sát khí nồng nặc oanh tạc tứ phương, giờ phút này hắn ta chỉ muốn giết người.

"Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu sao? Con trai ta sao lại ở đây?", Tôn Đại Danh nhìn Tôn Đẩu trước mắt, uể oải lẩm bẩm nói.

"Cha, là con đã trở về, không phải hồi quang phản chiếu", Khỉ Gầy vội vàng nói, sau đó hét lên gọi Dương Ân: "Đại ca, mau tới đây, mau cứu cha ta, ông ấy không chịu được nữa rồi".

Hắn ta vừa dứt lời thì Dương Ân đã xuất hiện bên cạnh, bắt mạch cho Tôn Đại Danh, cảm nhận được khí tức của ông ấy, hắn liền trầm giọng nói: "Khỉ Gầy, huynh yên tâm đi, bá phụ không chết đâu".

Dứt lời, Dương Ân liền lấy ra linh tuyền cùng đan dược trị thương đút cho Tôn Đại Danh.

Ý thức của Tôn Đại Danh đã trở nên mơ hồ, chỉ có thể để mặc cho Dương Ân muốn làm gì thì làm.

“Ngươi là Tôn Đẩu?”, Tôn Hiện Nhân hoàn hồn, thấy Khỉ Gầy có chút quen mắt liền hỏi.

Lão ta không hỏi thì tốt rồi, tự nhiên lại đi hỏi, khiến cho Khỉ Gầy quay lại, ánh mắt rực lửa phẫn nộ nhìn trừng trừng lão ta, khiến cho lão ta sợ đến mức liên tục lui về sau, cuối cùng lảo đảo ngã lăn ra đất.

“Tôn Hiện Nhân, hôm nay ta sẽ khiến cho ông sống không bằng chết!”, Khỉ Gầy tức giận gầm lên, đặt cha mình nằm xuống rồi đi về phía Tôn Hiện Nhân.

"Các ngươi xông lên, mau bắt hắn lại cho ta, ta muốn cả hai cha con bọn chúng đều phải xuống địa ngục", Tôn Hiện Nhân gấp gáp nói với đám tay sai.



Đám tay sai không nói một lời, đều đồng loạt lao về phía Khỉ Gầy.

Đôi mắt của Khỉ Gầy đã bùng lên ngọn lửa thật sự, đôi mắt đó trừng về phía đám tay sai, rồi ngay lập tức, ngọn lửa đáng sợ từ trong đôi mắt đã bắn ra ngoài.

Bang bang!

Hỏa lực bá đạo như vậy, cho dù có vương giả ở chỗ này cũng chưa chắc có thể chịu được, chứ đừng nói tới đám tay sai cảnh giới võ binh. Tất cả bọn chúng đều đã bị tia lửa bắn ra làm cho nổ tung, biến thành những quả cầu lửa nhỏ bắn tung tóe trong không khí.

Lúc này, người dân đứng xung quanh cũng bị dọa đến thất hồn lạc vía, cố gắng tản ra xa.

"Đây... đây thật sự là Tôn Đẩu, con trai của Tôn Đại Danh sao? Sao hắn ta lại có thể thi triển yêu thuật?"

"Hắn ta đúng là Tôn Đẩu, ngươi xem phía sau hắn ta còn có rất nhiều người, hắn ta ở bên ngoài chắc đã làm nên chuyện lớn".

"Thật là một võ giả cường đại, một năm qua có lẽ Tôn Đẩu không bị bắt mà đã gặp được cơ duyên tốt, mới có thể biến thành một võ giả cường đại như vậy".

"Tốt lắm, Tôn Đại Danh không phải chết, kẻ xui xẻo lúc này chính là Tôn Hiện Nhân".

...

Tất cả mọi người đều đứng về phía Tôn Đại Danh, nay con trai của ông ấy đã mang cường thế trở về, cho nên ai cũng vỗ tay tỏ vẻ khoái trá, bọn họ cũng ghét Tôn Hiện Nhân, chỉ mong Tôn Hiện Nhân chết đi.

Tôn Hiện Nhân thấy mấy tên tay sai chết không toàn thây chỉ trong chớp mắt, sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng nhợt nhạt, toàn thân run rẩy, không ngừng lui về phía sau, lão ta lẩm bẩm nói: "Không... không thể nào, hắn... hắn ta sao có thể trở nên lợi hại như vậy?"

Tôn Đẩu đã đi đến trước mặt Tôn Hiện Nhân, hắn ta nắm cổ của lão ta như nắm cổ một con gà sắp bị cắt tiết, rồi quát lớn: "Nói, ông muốn chết như thế nào?"

Tôn Hiện Nhân trong nháy mắt sợ đến tè ra quần.

Lão ta nào ngờ Tôn Đẩu lại trở nên lợi hại như vậy, năm xưa hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một tên nhóc bị lão ta ức hiếp, dễ dàng nhào nặn, bây giờ hắn ta lại giống như sát tinh, khiến cho lão ta cảm thấy vô cùng khiếp hãi.



"Ta... ta...", Tôn Hiện Nhân bị nắm cổ, không thể nói ra được một câu tử tế.

Khỉ Gầy dứt khoát không chờ lão ta nói hết lời, liền đem lão ta ném mạnh vào một góc.

Bang!

Tôn Hiện Nhân bị đập vào vách tường rất mạnh, bể đầu chảy máu, lăn ra ngất xỉu.

Khỉ Gầy sao có thể bỏ qua cho lão ta dễ dàng như vậy, hắn ta nhanh chóng đi tới, xách lão ta lên quật xuống đất lần nữa, đánh cho lão ta tỉnh lại.

"Không... đừng giết ta... đừng giết ta, cứu mạng, cứu mạng!", Tôn Hiện Nhân sợ hãi kêu gào, lão ta không muốn chết.

"Hôm nay cho dù ông trời có xuống đây ngăn cản thì cũng vô ích", Khỉ Gầy vô tình quát lên một câu, nắm một cánh tay của Tôn Hiện Nhân lên, sau đó dùng lực xé xuống.

Á!

Tôn Hiện Nhân chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau thể xác nào lớn như thế, ngay lập tức thét lên một tiếng thê lương, máu tươi phun ra khắp nơi, lão ta đau đớn đến mức một lần nữa lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, không dám ở lại nữa, nhanh chóng chạy về nhà đóng cửa.

Bọn họ cũng chỉ là dân nghèo thông thường, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào đáng sợ như vậy, sự khát máu của Khỉ Gầy đã khiến cho bọn họ vô cùng kinh khiếp.

Khỉ Gầy không có thời gian đi để ý đến người khác, hắn ta lại nắm lấy cánh tay khác của Tôn Hiện Nhân, rồi xé xuống một lần nữa.

Tôn Hiện Nhân một lần nữa đau đớn tỉnh lại, rồi lại đau đớn ngất đi.

Mất hai cánh tay, lão ta giờ đây đã trở thành một phế nhân, hơn nữa Khỉ Gầy còn không cho lão ta cầm máu, cho nên lão ta lần này chắc chắn phải chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play