Bây giờ, Kỷ Mông lại là bộ phó Lại bộ, bên trong triều đình có không ít chức quan đều phải thông qua cửa ải này của y, tuy quyền hạn của y còn kém hơn thượng chính Lại bộ nhưng cũng không thể khinh thường.

Y trực tiếp góp lời với hoàng thượng, thể hiện lập trường rõ ràng dứt khoát rằng mình không đứng về phía của Dương Ân, mà ý của y cũng đại biểu cho ý của Tống tướng.

Sau khi Kỷ Mông góp lời, liền liên tục có mấy quan văn cũng lên tiếng vạch tội Dương Ân.

"Dương Ân tuy có công lao, nhưng cũng phải dựa vào thiên uy mới lập được công trạng, thần cho rằng nên chém chết hắn ngay lập tức để răn đe kẻ khác".

"Không sai, khế ước hòa bình tuy là do Dương Ân ký, nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là thần tử hoàng triều, không đại biểu cho quốc vận, chém chết hắn cũng không hại gì, huống chi Man tộc cũng sẽ không biết".

"Ta cảm thấy làm như vậy đối với bề tôi có công cũng không tốt lắm, chi bằng đem hắn nhốt lại, chặt đứt tứ chi của hắn là tốt rồi".

...

Đám quan văn này trông bề ngoài học thức ưu nhã, nhưng trong đầu lại chứa đầy những thủ đoạn hạ lưu độc ác.

Dương Ân liếc ngang qua đám người này, vẻ mặt giễu cợt, chờ bọn họ nói xong mới hỏi: "Các người đã từng ra chiến trường chiến đấu với người Man chưa? Có biết bao nhiêu binh sĩ ngoài biên ải đang rơi lệ máu để đổi lại sự hòa bình ở đây cho các người, trong lần đại chiến đầu tiên, nếu như không có Dương Ân ta, làm sao quân biên ải có thể thu được thắng lợi lớn? Lần thứ hai quân Man tộc tới nghị hòa, bao vây mấy chục vạn quân ta, ngay cả cường giả cấp thiên cũng xuất hiện, chỉ đợi bên trên ra lệnh một tiếng thì toàn quân Đại Hạ sẽ chết hết, nếu không phải Dương Ân ta đi sâu vào Man tộc nói chuyện với trưởng tộc của bọn họ, thì đại quân Man tộc đã sớm thần tốc tiến vào vương thành, tới lúc đó thì các người làm gì còn mạng mà đứng đây nói chuyện thị phi, thật đúng là không biết điều".

Ở bên phải, những quan võ hiểu chuyện nghe đến đây đều cảm thấy chua xót, có quan võ đồng ý nói: "Hoàng thượng, trấn hộ tướng quân nói không sai, quân Man tộc thế lớn, quân ta tuy không sợ, nhưng nếu thật sự phải giáp chiến, vẫn sẽ có rất nhiều người phải chết, thần cho là trấn hộ tướng quân công tội bù nhau, chuyện này coi như xong đi".

"Thần cho rằng giáng chức Dương Ân tướng quân làm thiên tướng để trừng phạt là được rồi, nếu không sẽ khiến lòng quân nguội lạnh", lại có quan võ nói.



Hai bên văn võ đã thể hiện lập trường bất đồng, cách đối xử với Dương Ân cũng không giống nhau, cho nên cả hai bên đều rối rít trừng mắt với nhau.

Quan văn chủ trương phạt nặng, quan võ chủ trương phạt nhẹ Dương Ân, trong đại điện lúc này vô cùng ồn ào.

"Đủ rồi, đều câm miệng lại cho trẫm", hoàng thượng bất mãn mắng, sau khi mọi người đã bình tĩnh lại, ông ta liền quay sang hỏi Tống Lý Duệ và La Công Minh: "Tống tướng, La tướng quân, hai người thấy trẫm nên làm gì với Dương Ân?"

“Giết!”, Tống Lý Duệ thẳng thừng đáp lại một chữ tràn đầy sát ý.

La Công Minh nói: "Dương Ân lập được công trạng nên thưởng, kháng chỉ không tuân nên phạt, công tội bù nhau".

Ông ta nói lời này cũng giống như không nói, hoàn toàn không quyết định được liệu Dương Ân có đáng chết hay không.

Hoàng thượng hết sức phiền muộn, nếu như là lúc trước ông ta khẳng định sẽ mang Dương Ân ra chém đầu mà không cần suy nghĩ, nhưng Dương Ân này thật sự quá ghê gớm, lại có thể lấy khế ước hòa bình ra uy hiếp ông ta, khiến cho ông ta muốn giết cũng không thể giết được.

Lúc này, bên ngoài đại điện bỗng truyền đến giọng nói: "Hoàng thượng, Phúc An Vương cầu kiến".

Bình thường khi lâm triều thì vương gia không cần tham dự, bọn họ không hề có bất kỳ năng lực nào để đưa ra quyết sách, hôm nay Phúc An Vương lại đột ngột muốn cầu kiến, khiến cho người khác cảm thấy chắc chắn trong chuyện này còn có ý vị sâu xa.

Hoàng thượng do dự một lúc rồi mới đáp: "Truyền!"

Rất nhanh, Phúc An Vương liền đi vào, quỳ xuống hô to: "Vạn tuế".



"Hoàng đệ bình thân, không biết lần này đệ cầu kiến vì chuyện gì?", hoàng thượng hỏi, thật ra thì trong lòng ông ta cũng biết, chuyện Phúc An Vương tới đây tất nhiên có liên quan đến Dương Ân.

"Thần đệ khẩn cầu hoàng thượng ban cho Dương Ân vô tội", Phúc An Vương quỳ trên đất nói.

Lời này của Phúc An Vương trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, làm gì có ai không biết thảm cảnh của Dương gia là do Phúc An Vương gây nên, ngay cả hoàng thượng cũng bị qua mặt, đến lúc người của Dương gia bị bắt hết thì ông ta mới biết được, nếu như ông ta nhận được tin tức chậm một bước, chỉ sợ Dương gia sẽ không còn một ai sống sót, bây giờ Phúc An Vương lại đi cầu xin cho Dương Ân, khiến cho người ta rất khó hiểu.

Dương Ân cũng nheo mắt lại, trong mắt mang theo một tia giễu cợt, không hiểu tại sao Phúc An Vương lại làm như vậy, nhất thời không lên tiếng, trước tiên hắn muốn xem đối phương muốn giở trò gì.

“Tại sao hoàng đệ lại nói vậy?”, hoàng thượng kinh ngạc hỏi.

"Dương Ân là thần tử đã lập công lớn, nếu như xử tử hắn, tất nhiên sẽ dẫn đến chuyện trăm quan không phục, cho dù lúc trước hắn có kháng chỉ, thì cũng chỉ là do tuổi trẻ bốc đồng, huống chi hoàng thượng đã hạ chỉ phong hắn làm phò mã, như vậy thì ngài cũng là cha vợ của hắn, làm sao có chuyện người một nhà lại giết nhau, mọi người nói có đúng hay không?", Phúc An Vương nói lý lẽ.

Lần này, văn võ bá quan mới nhớ tới hoàng thượng quả thật đã xuống thánh chỉ, đem công chúa Đường Hiểu Hàm phối hôn cho Dương Ân.

Phúc An Vương nhắc tới chuyện này ngay trước mặt mọi người, không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta đang muốn đẩy Dương Ân ra đầu sóng ngọn gió.

Nếu như Dương Ân đồng ý, vậy thì họ chính là người một nhà, chuyện trước kia cũng sẽ xóa bỏ, còn nếu như Dương Ân không đồng ý, vậy thì không còn gì để nói, tất nhiên hắn sẽ bị xử tử tại chỗ.

Không thể không nói, đề nghị này của Phúc An Vương, cùng với cái quỳ này của ông ta đúng là quá thâm sâu.

"Dương Ân, ngươi có đồng ý lấy công chúa mà trẫm yêu thương nhất làm vợ, trở thành đương kim phò mã không?", hoàng thượng hỏi Dương Ân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play