Binh sĩ quân đoàn Tử thần đều đã từng xông pha chiến trường, từng gặp những kẻ hung tàn nhất, khí thế của họ mạnh mẽ hơn lính gác ngục nhiều. Sau khi họ ra trận, mấy ngục nô đó đều run lẩy bẩy, không có can đảm chạy trốn nữa.
Còn đám lính gác ngục có cảm giác được đây là một đội quân nên không dám làm càn hay kênh kiệu. Có lính gác ngục cũ nhận ra Vạn Lam Hinh, người đó lớn giọng hỏi: “Cho hỏi có phải là ngục trưởng Vạn Lam Hinh phải không?”
“Ta là Vạn Lam Hinh đây, nhưng ta đã không còn là ngục trưởng nữa rồi! Ta là Thiên Phu Trưởng của quân Trấn Man, Vạn Lam Hinh!”, Vạn Lam Hinh uy phong lẫm liệt nói.
Rất nhiều lính gác ngục chỉ là binh sĩ bình thường, Thiên Phu Trưởng không kém cạnh gì chức ngục trưởng bên họ nên tất cả đều khiếp sợ quỳ xuống bái kiến.
“Đứng lên hết đi, trước tiên nhốt hết ngục nô vào đã!”, Vạn Lam Hinh nói.
Sau đó, cô ta gọi lính gác ngục cũ kia lại để hỏi thăm tình hình. Sau khi biết rõ, cô ta lệnh binh sĩ quân đoàn Tử thần giúp đỡ các lính gác ngục bắt ngục nô về.
Cô ta có tình cảm đặc biệt với sơn ngục vì bản thân đã ở đây ba năm, cha cô ta từng là ngục trưởng nơi này, nhiệm vụ của họ là canh gác những ngục nô trong sơn ngục.
“Vi Điển đúng là một lão già vô dụng!”, Vạn Lam Hinh không nhịn được mắng một câu khi thấy Vi Điển không quản lý nổi một ngục giam.
Rất nhiều lính gác ngục không dám nói, địa vị của cô gái này đã không thua kém gì ngục trưởng bây giờ, không phải là người họ có thể nói này nói nọ.
Vạn Lam Hinh dẫn theo Khỉ Gầy, Lục Trí và năm trăm binh sĩ quân đoàn Tử thần còn lại tiến vào nơi ở của ngục trưởng đầy oai nghiêm.
Động tĩnh này thu hút sự chú ý của các lính gác ngục, sau khi nhìn thấy Vạn Lam Hinh dẫn đầu đội quân, họ không khỏi nhỏ giọng bàn tán.
“Vạn ngục trưởng đã về rồi, cô ấy muốn quay lại để đảm nhận chức ngục trưởng sao? Nếu thế thì tốt quá”.
“Đúng là đại tiểu thư, cô ấy xinh đẹp hơn trước rồi. Cô ấy dẫn nhiều người về thế chắc chắn là để lấy lại chức ngục trưởng rồi”.
“Đừng ngây thơ thế nữa! Ngươi nhìn khí thế của Vạn ngục trưởng đi, có thể đã đứng vững trong quân Trấn Man rồi, sao cô ấy còn để tâm đến cái nơi rách nát này nữa”.
“Vi ngục trưởng gặp phiền phức rồi! Lão ta lên thay vị trí của Vạn ngục trưởng, thân là con gái của người bị thay thế, chắc chắn Vạn ngục trưởng sẽ trút cơn giận này”.
…
Sau khi Vạn Lam Hinh đến trong sân tại nơi ở của ngục trưởng thì thấy Trương Hùng dẫn một đám người đến đón họ.
“Đại tiểu thư, cuối cùng thì cháu cũng về rồi!”, Trương Hùng vui vẻ nói.
“Bái kiến đại tiểu thư!”, các lính gác ngục đi theo đằng sau Trương Hùng đều quỳ xuống, đồng thanh hô.
Vạn Lam Hinh bước xuống ngựa đáp: “Trương thúc, sao mọi người lại ở đây?”
“Đại tiểu thư vào trong rồi nói, Dương tướng quân đang đợi cháu đấy”, Trương Hùng cười nói.
“Dương tướng quân? Ân đệ đã đến trước một bước rồi à”, Vạn Lam Hinh ngạc nhiên nói.
Trương Hùng gật đầu rồi dẫn Vạn Lam Hinh vào nhà.
Dĩ nhiên Khỉ Gầy và Lục Trí cũng đi theo, những người khác tạm thời đợi ở bên ngoài.
Dương Ân ngồi trong sân nhìn mấy người Vạn Lam Hinh bước vào cười nói: “Tỷ, mọi người chậm quá”.
“Không phải bọn ta chậm mà là đệ đến quá nhanh đó, cũng không biết báo cho bọn ta một tiếng!”, Vạn Lam Hinh nhìn thấy Dương Ân thì trừng mắt quở trách.
Cái liếc mắt phong tình này của cô ta khiến bao người đảo điên.
“Ha ha, ta không muốn để những người đó làm bẩn mắt tỷ nên mới đến trước dọn sạch một chút”, Dương Ân bật cười nói.
“Ừ, giữ lại cũng chỉ là tai họa, chuyện này cứ để Trương ngục trưởng nói với tỷ đi”, Dương Ân đáp.
“Chuyện này không gấp, mọi người chạy đường xa đến đây, ta kêu người chuẩn bị cơm nước, chúng ta vừa ăn vừa nói!”, Trương Hùng bị thương nhưng tâm trạng khá tốt lập tức dặn dò nô tài đi chuẩn bị cơm nước, rượu thịt.
Sau đó, Trương Hùng mới ôn lại chuyện cũ với Vạn Lam Hinh. Trương Hùng không nhịn được mà nhắc đến những việc Vi Điển đã làm trong sơn ngục và những gì mình chịu đựng.
Vạn Lam Hinh nghe xong mà vẫn không hết giận dù Vi Điển đã chết. Cô ta nói: “Cứ để lão ta chết dễ dàng như thế quá hời cho lão ta rồi, hẳn là nên đánh tàn phế rồi vứt vào trong đám ngục nô, để ngục nô dày vò lão ta cho biết mặt”.
“Tỷ hung hãn thật đấy!”, Dương Ân giơ ngón tay lên với Vạn Lam Hinh nói.
“Đối xử với kẻ ác thì phải dùng cách của kẻ ác!”, Vạn Lam Hinh đáp, sau đó lại nói: “Vi Điển là ngục trưởng triều đình ban xuống, lão ta chết rồi, chỉ sợ sẽ có người đến truy cứu chuyện này, sau đó sẽ hơi phiền phức”.
Trương Hùng gật đầu nói: “Đúng vậy, ta đang sầu chuyện này đây”.
“Chuyện này có gì mà phải sầu, ngục trưởng là do triều đình bổ nhiệm nhưng quân Trấn Man có quyền can thiệp vào. Nếu ngục trưởng này chết ngoài ý muốn thì quân đội có thể trực tiếp bổ nhiệm ngục trưởng khác, sau đó báo lại với triều đình là được”, Dương Ân nói.
Hắn vừa dứt lời, mắt mọi người đều sáng rực lên nhưng ngay sau đó lại trở nên u ám.
“Ít nhất phải do nguyên soái quân đội nói mới được, đây vẫn không phải là cách hay”, Trương Hùng nhìn Dương Ân mong mỏi nói.
Ông ta muốn làm ngục trưởng lâu rồi, trước mắt chính là cơ hội, ông ta chỉ có thể hy vọng Dương Ân sẽ cho mình một bất ngờ.
“Chuyện này để Ân đệ giải quyết là được, sẽ không có vấn đề gì đâu!”, Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân, tràn đầy tự tin nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT