Bốn tháng đi qua, cuối cùng mùa đông lạnh giá cũng kết thúc, bước sang mùa xuân ấm áp. Dưới ánh sáng mặt trời mùa xuân, băng tuyết từ từ tan chảy, nhưng nhiệt độ cũng chưa tăng cao, vì tuyết tan mà trở nên lạnh hơn, vạn vật đều khó mà chịu đựng nổi.

Vài linh yêu, dã thú ngủ đông cũng phải chui ra khỏi hang động bị nước lạnh làm ẩm để tìm thức ăn bổ sung năng lượng.

Lúc này, tộc Man di cũng bắt đầu phát động cuộc chiến tranh lớn nhất trong vòng mười năm qua.

Tộc Man di cử một trăm ngàn binh lính, lặng lẽ hành quân đến biên giới của quân Trấn Man theo con đường chiến tranh của dãy núi Lang Yên.

Trong đội quân của tộc Man di hùng mạnh này, quân tiên phong không phải là người Man mà là một đám linh yêu và dã thú do thuần yêu sư của bộ lạc Mạnh thị dẫn đầu tấn công quân Trấn Man.

Gầm gừ!

Tiếng gầm của dã thú đột nhiên vang lên, khiến cả quân đội Trấn Man chấn động.

“Có thú triều, có thú triều! Lập tức chuẩn bị phòng thủ, chuẩn bị săn giết đám yêu thú và dã thú!”

“Mọi người chuẩn bị! Không được để đám yêu thú này xông vào trận doanh của chúng ta!”

“Không ổn rồi, tuyến phòng ngự của chúng ta quá yếu kém, chi viện cũng không thể đến nhanh như vậy, e rằng sẽ không chịu nổi sự công kích của mấy ngàn yêu thú!”

“Mau báo cho tướng quân, chuyện này không đơn giản, có thể là tộc Man di đã bắt đầu tấn công!”

...

Quân Trấn Man như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, bọn họ hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ xảy ra đột ngột như vậy, họ còn chưa chuẩn bị xong là đã có đội quân dã thú ập đến, khiến cho họ cực kỳ lúng túng.



Phần Diệu Dương thân là thiếu soái, gã mặc giáp, cưỡi hỏa sư ra trận, dẫn theo binh lính, miệng quát to: “Chúng tướng nghe lệnh, hãy theo ta giết chết đám mãnh thú này, ngăn chúng tại con đường chiến tranh, không được để chúng lại gần dù chỉ một chút!”

“Vâng!”. Những thiếu tướng khác hét lên, sau đó liền theo Phần Diệu Dương xông ra ngoài ngay lập tức.

Phần Diệu Dương đã có quyền chỉ huy hai mươi ngàn quân, phân ra tám thiếu tướng khác chỉ huy, mỗi thiếu tướng chỉ huy gần hai ngàn người, chia ra bốn phương tám hướng tiến về con đường chiến tranh.

Thời gian bọn họ tập trung rất nhanh chóng, đáng tiếc là thú triều đến quá đột ngột, khiến họ không kịp trở tay, chỉ sợ là khi họ tới nơi, những mãnh thú này đã xông được vào trận doanh rồi.

Ngoài ra, những tướng quân khác cũng làm ra hành động ứng phó, cử ba ngàn kỵ binh đến chốt chặn với tốc độ nhanh nhất để chặn trước, đồng thời thông báo cho quân đoàn Tử thần tại tiền tuyến phải cố thủ tại chiến tuyến, giành thêm thời gian cho quân đội sắp xếp.

Tiếng trống trận vang lên, cờ chiến tung bay, trận chiến bắt đầu.

Tuyến đầu của quân Trấn Man là quân đoàn Tử thần, nơi đây đã có ba ngàn binh mã tập hợp, họ tập hợp nhanh và trật tự hơn những quân đội khác.

Với tư cách là đoàn trưởng của quân đoàn Tử thần, hoa hồng Tử thần xuất hiện trước mặt đội quân này, nàng ta nhìn những binh lính đáng khen ngợi, thiện chiến này, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ khó tin.

Nàng ta quản lý quân đoàn Tử thần cũng đã vài năm, nhưng chưa từng nghĩ rằng một đội quân hỗn loạn như vậy lại có thể có được khí thế như này. Khí chất của họ không giảm ngược lại còn tăng cao, ai cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tay nắm binh khí chiến đấu, chiến ý dâng trào, không một ai mất tinh thần, cũng không một ai có cảm giác muốn lâm trận bỏ chạy, thay đổi hoàn toàn so với ban đầu.

Phó quan mặt lạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt của gã nhìn về phía sư gia xinh đẹp như mỹ nữ cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Lục Trí đã thay bộ giáp chiến mà Dương Ân đưa cho hắn ta, trong đường nét mềm mại như nữ lại thêm vài phần mạnh mẽ cứng rắn, càng thêm quyến rũ, dù người đàn ông nào thấy thì đều sẽ phát điên vì hắn ta, nếu là phụ nữ thì sẽ ghen ghét thôi. Hắn ta chính là “sư gia đẹp như mỹ nhân bệnh”.

Đây chính là biệt danh mà các thống lĩnh của quân đoàn Tử thần thống nhất đặt cho hắn ta.

Lục Trí bước tới, hành lễ với hoa hồng Tử thần rồi nói: “Đoàn trưởng, quân đoàn chúng ta có thể chặn được sự tấn công của thú triều. Nhưng hiện tại không nên lên đường ngay, tộc Man di chắc chắn đã ở phía sau, nhất định phải đợi đến sau khi quân Man di xuất hiện, chúng ta có thể đánh đòn phủ đầu bọn họ”.



“Nhưng một khi thú triều xông tới, hậu quả sẽ khó mà lường trước được!”. Hoa hồng Tử thần đáp.

“Đoàn trưởng hãy yên tâm, bọn chúng không xông vào được đâu!”, Lục Trí cực kỳ tự tin đáp, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hiện giờ quân đoàn chúng ta phải chia ra để ẩn nấp, đợi đợt tấn công thứ hai của quân Man di, chắc chắn có thể lập công ngay trận đầu tiên”.

“Làm theo lời ngươi nói đi!”, hoa hồng Tử thần không hề do dự, lập tức đồng ý với kế hoạch của Lục Trí.

“Nếu như không thể lập công thì sao?”, phó quan mặt lạnh ở bên cạnh nói.

“Ta sẽ chịu phạt theo quân lệnh!”, Lục Trí chí khí nói.

Ba ngàn binh lính, người ngựa trước mặt đã trải qua vài tháng huấn luyện gian khổ, hắn ta rất tin tưởng họ, cũng cực kỳ tự tin vào cách bài binh bố trận của mình.

“Được!”, phó quan mặt lạnh cũng không nói nhiều, cứ như vậy mà đồng ý với Lục Trí.

“Huyết Cơ, Bạo Long, mỗi người dẫn theo một ngàn binh ẩn nấp ở hai bên trái, phải. Sau khi thú triều kết thúc thì phải xông vào chém giết ngay lập tức, Độ Quảng Phật, ngươi dẫn một ngàn người ngựa còn lại nấp ở trong tuyết, sẵn sàng chi viện cho bọn họ bất cứ lúc nào!”, Lục Trí vừa phe phẩy chiếc quạt lông của mình vừa nói.

Ba vị thống lĩnh tuân lệnh, mang theo binh mã, tách nhau ra, tiến vào trạng thái phục kích theo chỉ dẫn của Lục Trí.

Gào gào!

Tiếng dã thú đinh tai nhức óc vang lên, từng con ngưu yêu, mã yêu, hổ thú, sư thú tập kết lại đi qua con đường chiến tranh, lao về phía quân Trấn man.

Thuần yêu sư của Mạnh thị cưỡi một con tượng yêu, miệng thổi một chiếc tù và ở đằng sau chúng, làn điệu cổ xưa chậm rãi vang lên khiến những con mãnh thú trở nên điên loạn. Chúng đi đến đâu, lớp băng ở đó vỡ ra, nước lạnh bắn tung tóe, khí thế dữ dội kia khiến người khác cực kỳ sợ hãi.

U u!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play