Vạn Lam Hinh tới rồi.

Cô ta vẫn mặc áo giáp chiến, cưỡi trên lưng báo hoa, xinh đẹp tuyệt trần làm lóa mắt những kẻ nhìn ngắm.

Cô ta nhảy xuống khỏi lưng báo hoa, thản nhiên đi vào thạch thất.

Những lính gác ngục ở bên ngoài nhìn thấy một màn này thì không khỏi kinh ngạc: “Thằng nhãi này tốt số thật, lại còn được Vạn cai ngục coi trọng”.

Lúc trước, Tiểu Man nhìn thấy Vạn Lam Hinh từ xa, bây giờ lại gần cô ta mới thấy rõ, bỗng chốc vẻ mặt tỏ ra tự ti. Khuôn mặt đen nhẻm cúi xuống, toàn thân cảm thấy mất tự nhiên.

Dương Ân vẫn còn để trần thân trên, đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Vạn Lam Hinh, sắc mặt lộ rõ vẻ phức tạp: “Lam Hinh tỷ, sao tỷ lại tới đây thế này. Nơi này sẽ sỉ nhục thân phận của tỷ”.

“Thân phận cái rắm. Đệ của ta trở thành ngục nô rồi. Ta là tỷ tỷ mà lại không biết, còn khiến đệ phải chịu nhiều đau khổ như vậy, là lỗi của tỷ”, Vạn Lam Hinh xấu hổ nói. Sau đó cô ta bước lên, kéo tay Dương Ân tự nhiên như trước đây rồi lên tiếng: “Để ta đưa đệ ra khỏi đây trước đã”.

Đây không phải là lần đầu tiên Dương Ân bị Vạn Lam Hinh dắt tay, nhưng lại là lần khiến hắn cảm động nhất.

Nhưng hắn không đi theo, mà tách tay Vạn Lam Hinh ra rồi nói: “Ta có huynh đệ bị thương ở đây, ta phải ở lại chăm nom cho huynh ấy”.

Ngừng một lát, hắn lại bổ sung thêm: “Ta là một ngục nô phạm trọng tội. Tỷ quang minh chính đại đưa ta đi như vậy sẽ khiến tỷ bị liên lụy đó”.

“Từ khi nào đệ thấy tỷ là người sợ gặp chuyện thế, huống hồ, sơn ngục này do cha ta cai quản, ai dám khua môi múa mép nào? Trừ khi hắn ta cảm thấy chán sống!”, giọng nói của Vạn Lam Hinh không nhỏ, dọa cho những tên lính gác ngục kia sợ hãi.

Sau đó, Vạn Lam Hinh đi xem vết thương của Khỉ Gầy, rồi lấy ngay ra một viên thuốc rồi nói: “Đây là thuốc trị thương, cho hắn ta nuốt xuống thì không cần lo lắng bị tổn hại tới tính mạng”.

Dương Ân nhận lấy, rồi giao cho Tiểu Man: “Chăm sóc cho Khỉ Gầy thật tốt, ta sẽ nhanh chóng quay lại”.

Tiểu Man nhận lấy viên thuốc, khẽ gật đầu, nói: “Thiếu gia yên tâm, nô tì sẽ chăm sóc tốt cho đại ca Khỉ Gầy”.

Cứ như thế, Dương Ân đi cùng Vạn Lam Hinh ra khỏi thạch thất.

“Lên thú cưỡi của ta đi!”, Vạn Lam Hinh phóng khoáng mời Dương Ân.

Dương Ân nhìn thấy con báo hoa dũng mãnh, đôi mắt mang vẻ thù địch dọa người, còn lộ ra răng nanh dài. Nếu cặp nanh đó cắn cho một phát thì chết chắc.

Dương Ân nuốt nước bọt: “Lam Hinh tỷ, ta… ta đi bộ thì hơn, đi bộ an toàn hơn một chút…”

“Ôi, đệ to gan vô pháp vô thiên lắm mà, đến tiểu Hoa của ta cũng không dám cưỡi thì nhát quá đấy”, Vạn Lam Hinh nở nụ cười xinh đẹp, chế giễu nói. Sau đó một tay nắm lấy vai Dương Ân, cũng không quan tâm hắn đồng ý hay không, ép hắn ngồi lên lưng báo hoa, đưa hắn rời đi.

Tốc độ của báo hoa rất nhanh, quả thật là nhanh như chớp. Dương Ân bị Vạn Lam Hinh đặt ngồi phía trước, tiếng gừ gừ truyền tới khiến hắn sợ hãi không thôi.

Vạn Lam Hinh thì lại ngồi phía sau, ôm hắn vào lòng, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc vang lên bên tai hắn: “Ân đệ, ngươi lớn rồi nhưng gan càng ngày càng nhỏ. Còn nhớ năm đó đệ là cái đứa nghịch ngợm, còn dám trèo lên tiểu Hồng, cùng cưỡi với ta”.

Nhắc đến tiểu Hồng, Dương Ân vẫn còn nhớ rất rõ. Đó là một con ngựa Thiên Lí rất mạnh mẽ, toàn thân đỏ chót, khi tung chân chạy nhìn rất hung tợn, là thú cưỡi đầu tiên của Vạn Lam Hinh. Lúc đó cô ta khiêu khích nói với Dương Ân: “Chỉ cần đệ có thể trèo lên thân tiểu Hồng thì ta sẽ cưỡi cùng đệ đi một vòng”.

Dương Ân nghĩ tới có thể ôm eo nhỏ của Vạn Lam Hinh cùng cưỡi nên đánh bạo, cậu bé 13 tuổi nắm chặt yên ngựa, muốn trèo lên lưng tiểu Hồng nhưng không ngờ bị ngã mặt mũi tím bầm.

Lúc đó, Dương Ân trèo lên 13 lần thì ngã 13 lần, bị gãy mấy cái xương, cuối cùng thì được Vạn Lam Hinh ôm lên, giống như bây giờ, cùng cưỡi tiểu Hồng.

Đó là ký ức đẹp đẽ mà cả đời hắn sẽ không bao giờ quên.

Bây giờ, giống như quay ngược thời gian, hắn và Vạn Lam Hinh cùng cưỡi thú, nhưng hắn đã không phải là đứa trẻ năm đó, mà cô ta vẫn là tỷ tỷ xinh đẹp, dễ thương như vậy.

Không, cô ta cũng thay đổi rồi. Cô ta xinh đẹp hơn lúc đó, phong độ xuất chúng, bộ ngực no đủ khiến hắn hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi mà tốc độ chạy quá nhanh của báo hoa gây ra cho hắn. Trong lòng hắn, có một cảm giác an toàn được che chở, quan tâm. Đã lâu lắm rồi, hắn không có cảm nhận được những điều đó.

Dương Ân bình tĩnh lại. Hắn dựa vào lòng Vạn Lam Hinh, lười biếng nói: “Lam Hinh tỷ, được nhìn thấy tỷ thật tốt, cho dù chết cũng nhắm mắt được rồi”.

“Mấy lời đường mật này để dành mà đi lừa gạt Ngữ Nguyệt muội của đệ đi”, Vạn Lam Hinh phun ra một câu.

- -----------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play