Ba tên liên tiếp!

Sức mạnh của một đòn này còn đáng sợ hơn nhiều sức mạnh của mũi tên đối phó với Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh kia.

“Thống lĩnh cẩn thận tên bắn!”, Hoàng Mạc Cái nhìn mũi tên vun vút như sao băng kia thì hô lên.

Những binh sĩ ở bên cạnh Dương Ân đã nhanh chóng tránh hết ra, họ đã biết mũi tên bá đạo của Trương Cung, sợ lạc vào người mình thì chỉ còn đường chết.

Còn Dương Ân muốn tránh thì cũng không tránh được, do khí thế của tên này đã khoá chặt hắn khiến hắn rất khó để tránh.

Sức mạnh của mũi tên này có thể sánh với đòn tấn công của cảnh giới cấp tướng cao cấp, tất cả mọi người đều đoán rằng, Dương Ân nhất định sẽ phải trả giá.

Đặng Song Mậu nheo mắt dán chặt vào Dương Ân, gã lẩm bẩm: “Một tên này của Trương Cung đến ta còn khó đối phó, vậy thì thằng nhóc kia nhất định không tiếp nổi”.

Nhưng ngay sau đó, con ngươi của gã như muốn rơi ra ngoài, vì gã nhìn thấy Dương Ân lại nâng một tay lên bắt lấy mũi tên đang bắn tới, mà mũi tên lại nằm gọn trong tay hắn.

“Không thể nào!”, Đặng Song Mậu và Trương Cung hô lên thất thanh.

Sức mạnh một tên của Trương Cung ít nhất cũng tới 80 đỉnh lực, Dương Ân lại bắt bằng tay không. Đây là uy lực có thể bắn nổ tung một ngọn núi nhỏ.

Cho dù cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp cũng chưa chắc đã dám to gan nắm lấy một tên này mà Dương Ân lại có bản lĩnh và dũng cảm như vậy. Quả thật là một quái vật.

Lúc này, Đặng Song Mậu mới biết mình đã khiêu khích một quái vật thế nào. Trong lòng gã đã hối hận xanh ruột.



Dương Ân đã trải qua hai lần tôi luyện cực hạn, mỗi cơ bắp trên cơ thể có năng lượng không thua kém thể phách của cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, thậm chí còn hơn mấy phần, tiềm năng thiên phú được kích thích, cơ bắp khủng bố như yêu thú, bắt lấy một mũi tên cũng không có gì ghê gớm.

Dương Ân bắt ba mũi tên trong tay, nhìn về phía Đặng Song Mậu và Trương Cung, sau đó gầm lên: “Trả cho các ngươi!”

Ba mũi tên bị ném ra, vẽ một đường cong hoàn mỹ, lao vun vút trong không trung với tốc độ kinh khủng bắn ngược lại Đặng Song Mậu và Trương Cung khiến họ hoảng loạn mà chống đỡ.

Ba mũi tên này của Dương Ân chỉ là kế để làm đối phương rối loạn, chứ không phải hi vọng có thể khiến Đặng Song Mậu và Trương Cung bị thương. Hắn đã sải bước xông tới phía hai tên đó.

“Nhanh ngăn hắn lại cho ta, nhanh!”, Đặng Song Mậu không thèm để ý để phong độ gì nữa, vội vàng hét lên ra lệnh cho thủ hạ.

Bây giờ, gã đã biết rõ ràng, Dương Ân chắc chắn chính là một con thú hung hãn hình người, không thể đắc tội nổi. Một khi hắn xông tới thì gã cũng không đủ sức mạnh để đối phó hắn, duy chỉ có cách đợi Dương Ân hao tổn sức mạnh thì gã mới có cơ hội.

Thủ hạ của gã không ngừng xông tới chém giết, rất nhiều huyền khí lại một lần nữa không ngừng phát nổ, sức mạnh vô cùng bá đạo, điên cuồng.

“Tới đi, để cơn thịnh nộ của ta tới càng mãnh liệt!”, Dương Ân lộ ra vẻ mặt khát vọng được chiến đấu mà nói.

Đao sắt trong tay hắn đã chém đứt chiến binh của binh sĩ ngay gần trước mặt, lưng đao hung hăng đập vào lồng ngực của đối phương khiến nó bị lõm vào trong, bóng người nặng nề bay ra, khiến người đứng phía sau gã ta bị đổ rạp một mảng.

Tay còn lại của Dương Ân múa kiếm linh xà, ba chiến binh tấn công tới đều bị tuột khỏi tay chúng, thì ra, cổ tay của ba người này đã bị kiếm của Dương Ân cứa bị thương từ lúc nào.

Lúc này, Dương Ân càng sử dụng nhiều kiếm linh xà, một kiếm lại một kiếm. Mỗi kiếm nhìn có vẻ đơn giản, nhưng vô cùng nhanh nhẹn và mãnh liệt. Mỗi đòn đều rơi vào chỗ hiểm của binh sĩ, khiến họ nhốn nháo chạy trốn.

Theo đòn tấn công không ngừng của Dương Ân ngày càng lớn, kỹ thuật kiếm cũng không ngừng được sử dụng, cuối cùng đã đạt tới giai đoạn tinh thông khớp với suy tưởng trong thần đình.



Phương thức nâng cao như vậy thật sự nhanh tới mức khiến kẻ khác phải tặc lưỡi.

Dương Ân mở đường trái phải, không kẻ nào có thể ngăn cản được bước chân của hắn, rất nhanh chóng có mấy chục người đã bị đẩy khỏi chiến trường, có một nửa số người là bị hắn doạ cho kinh hãi, không dám xông lên, chỉ còn lại Đặng Song Mậu, Trương Cung và Tôn Lượng ở cuối cùng, ba kẻ này đã đạt tới cảnh giới cấp tướng.

Họ đã nảy sinh ra ý nghĩ muốn lùi bước, nhưng Dương Ân lại nói: “Các ngươi ai dám chạy thì sẽ bị chém đứt chân”.

Lời nói rất bá đạo nhưng cũng rất gây sốc!

“Phó thống lĩnh Dương, bọn ta thừa nhận sự tồn tại của ngươi. Chuyện này kết thúc ở đây đi, thế nào?”, Đặng Song Mậu không hổ là kẻ biết tiến biết thoái. Khi đối diện với Dương Ân hung hãn như thế, gã phục rồi.

Dương Ân cười khẩy rồi nói: “Bỏ qua cũng được, sau này các ngươi nghe lời chỉ huy của ta, tôn ta làm thống lĩnh là được”. . Truyện Điền Văn

Lúc này, vẻ mặt của Đặng Song Mậu đã trở nên khó coi hơn hẳn, gã gằn giọng nói: “Đặng mỗ ta chỉ tận hiến với đoàn trưởng, cho nên đành phải xin lỗi ngươi thôi. Nếu thống lĩnh Dương có điều gì cần bọn ta giúp đỡ thì ta…”

Gã còn chưa nói xong thì Dương Ân đã cắt ngang lời của gã: “Được rồi, không muốn thì thôi, nói văn vở thế làm gì. Vừa rồi ta đã nói thích con ngựa của ngươi, đưa nó cho ta cưỡi thì chuyện này cho qua”.

“Ta có thể tìm con ngựa chiến khác cho thống lĩnh Dương!”, Đặng Song Mậu đáp lời với vẻ mặt u ám.

Nếu gã phải nhượng cho Dương Ân thú cưỡi thì sau này còn mặt mũi nào mà thống lĩnh một nhóm thủ hạ chứ. Cho nên gã kiên quyết không nhượng thú cưỡi cho Dương Ân.

“Vậy thì không thể nói chuyện tiếp rồi. Hôm nay, tất cả các ngươi phải ở lại làm thủ hạ của ta. Ngựa chiến của ngươi ta cũng phải lấy!”, Dương Ân liếm môi rồi lại xông tới. Tốc độ tấn công của hắn quá nhanh, khiến tất cả mọi người không thể nhìn rõ động tác của hắn.

Đặng Song Mậu vẫn luôn phòng ngự, biết Dương Ân nhất định sẽ chọn cách đối phó với gã, nhưng khi gã chuẩn bị xong thì Dương Ân đã xuất hiện bên cạnh Trương Cung đang đứng cạnh gã, một đấm hung hăng mang theo tiếng gió mạnh mẽ tấn công bụng dưới của Trương Cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play