Dương Ân, Khỉ Gầy đi cùng đám Nghiêm Minh Tranh thuận lợi quay về quân trấn Man.

Nghiêm Minh Tranh 16 tuổi xung quân, đến nay đã được 10 năm, cũng coi như là lính già. Đối với địa hình một đường này có thể nói là như nắm trong lòng bàn tay, đưa Dương Ân và Khỉ Gầy dễ dàng trở về quân doanh.

Khi họ quay lại thì có một đội ngũ tiến lên, đây là bộ quân phòng ngự, họ nhìn ra Khỉ Gầy đang đuổi Man ngưu, bên trên treo rất nhiều đầu của những tên tộc Man di thì người đi đầu chắp tay cười nói với Nghiêm Minh Tranh: “Chúc mừng Nghiêm thống lĩnh lại lập được quân công”.

“Đội trưởng Quách chê cười rồi. Quân công này không phải của ta mà là của hai vị huynh đệ của quân đoàn Tử Thần”, Nghiêm Minh Tranh không cướp công mà rất thành thật trả lời, ngừng một lát hắn ta lại nói: “Xin đội trưởng Quách cho qua, ta có việc gấp cần bẩm báo tướng quân”.

“Được, để đội của ta kiểm tra một lát!”, người đàn ông tên là đội trưởng Quách đáp lời, sau đó nhanh chóng kiếm tra một lượt đám người Nghiêm Minh Tranh, xem có gian tế của tộc Man hay không, sau khi xác định không có mới cho họ qua.

Khi Dương Ân và Khỉ Gầy cùng đi qua thì đội trưởng Quách kia nhìn thêm Dương Ân và Khỉ Gầy mấy lần, cuối cùng, ánh mắt của gã dính chặt lên người Dương Ân, hỏi: “Ngươi là Dương Ân của quân đoàn Tử Thần hả?”

Dương Ân sững người một lát rồi gật đầu đáp lại: “Là ta”.

“Vậy thì đúng rồi. Người đâu, bắt hắn lại cho ta”, đội trưởng Quách lạnh lùng hét lên.

Trong chớp mắt, có mấy binh lính đồng thời vây quanh Dương Ân, chĩa binh khí lên cổ hắn, muốn áp giải đi.

“Quách Dân Chi, ngươi có ý gì?”, Nghiêm Minh Tranh không vui nói thẳng.

Trên đường đi, ấn tượng của hắn ta về Dương Ân rất tốt, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của mình thì sao hắn ta có thể đứng nhìn Dương Ân bị bắt.

“Nghiêm thống lĩnh, đây là người mà Tào thống lĩnh chỉ đích danh muốn bắt. Hắn là một tên lính ngục nô, thân mang tội”, Quách Dân Chi trả lời.

“Vì sao Tào Thanh Cung lại muốn bắt hắn? Phải có lý do chứ. Cho dù hắn là lính ngục nô, bị điều tới quân đoàn Tử Thần thì cũng có quyền cởi bỏ tội danh. Tào Thanh Cung có tư cách gì mà muốn bắt hắn?”, Nghiêm Minh Tranh cau mày nói.



Quách Dân Chi nhất thời không nói được gì.

Gã không ngờ Nghiêm Minh Tranh lại bảo vệ Dương Ân như thế. Phải biết rằng, Nghiêm Minh Tranh và Tào Thanh Cung có địa vị ngang nhau, đều có cơ hội trở thành thiếu tướng thống lĩnh trẻ tuổi nhất.

Quách Dân Chi cắn răng nói: “Tiểu nhân không dám làm trái mệnh lệnh của Tào thống lĩnh, xin Nghiêm thống lĩnh đừng làm khó ta”.

“Xem ra, ngươi cũng trở thành tay sai của Tào Thanh Cung rồi nhỉ. Hắn ta vẫn chưa trở thành thiếu tướng, càng không phải là một thiếu soái đâu”, Nghiêm Minh Tranh lạnh lùng cười nói, sau đó, hắn ta kéo cánh tay Dương Ân nói: “Dương huynh đệ, chúng ta đi. Để ta xem ai dám bắt ngươi”.

Nghiêm Minh Tranh là phó thống lĩnh của Xích Hầu doanh, địa vị cao hơn Quách Dân Chi rất nhiều.

Quách Dân Chi cũng không dám trái lời, nhưng không có nghĩa là kẻ khác không dám làm, ở cách đó không xa, có kẻ vội chạy tới kêu lên: “Theo lệnh của Tào tướng quân, bắt tội phạm Dương Ân, kẻ nào trái lệnh, chém!”

Người tới trong tay cầm một tấm lệnh bài, bỗng chốc khiến mọi người có mặt tại đây đều phải quỳ xuống, trong đó cả Nghiêm Minh Tranh. Đây chính là lệnh của trung tướng, chỉ đứng sau lệnh bài của đại tướng mà thôi.

“Dương huynh đệ, rốt cuộc sao ngươi lại đắc tội với Tào Thanh Cung, khiến hắn ta phải xin lệnh của tướng quân bắt ngươi!”, Nghiêm Minh Tranh nhỏ giọng hỏi Dương Ân.

Dương Ân nặng nề nói: “Ta không hề quen biết Tào Thanh Cung gì đó!”

“Ngươi không quen thì sao lại bắt ngươi?”, Nghiêm Minh Tranh lại hỏi.

“Có lẽ là vì tội của ta quá lớn rồi!”, Dương Ân khẽ than.

Hắn hiểu rõ những kẻ muốn đối phó với hắn tuỳ ý sắp xếp một tội danh thì đều có thể khiến hắn phải chết, trừ khi bây giờ hắn tạo phản.



Người tới nhanh chóng đến trước mặt mọi người, nói với Quách Dân Chi: “Đội trưởng Quách vẫn chưa bắt tội phạm đi còn đợi đến bao giờ”.

“Vâng!”, Quách Dân Chi mừng rõ nói.

Vừa rồi gã còn sợ Nghiêm Minh Tranh, bây giờ có lệnh bài của tướng quân ở đây, đương nhiên gã sẽ không sợ nữa.

Đúng lúc đám người Quách Dân Chi muốn bắt Dương Ân thì Khỉ Gầy hét lên: “Đừng mơ bắt đại ca của ta. Chúng ta đã giành được không ít quân công, rất nhanh có thể xóa bỏ tội thân. Các ngươi không thể dùng tư hình!”

“Ha ha, vào trong quân doanh thì tất cả đều phải phục tùng mệnh lệnh, kẻ trái lệnh, giết!”, người vừa tới cười lạnh lùng, nói.

Khỉ Gầy còn muốn phản kháng nhưng Dương Ân đã ngăn hắn ta lại rồi nói: “Huynh trở về quân đoàn Tử Thần trước đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu”.

Dương Ân khoanh tay chịu trói. Hắn không phản kháng mà tùy ý để mấy tên binh sĩ áp giải hắn về một lều.

Do hổ Hỏa Vân và Tiểu Hắc luôn đi cùng hắn đã sớm không thấy đâu, nên cũng không trắng trợn đi theo họ vào quân đoàn.

“Dương huynh đệ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách để cứu ngươi!”, Nghiêm Minh Tranh kiên định nói một câu rồi nhanh chóng lao về một phía khác, rõ ràng là đi tìm đường cứu mạng.

Khỉ Gầy cũng trừng mắt nhìn Dương Ân bị bắt đi, trong mắt mang cả sương mù. Hắn ta siết chặt nắm đấm nói: “Đại ca, huynh nhất định không được có chuyện gì đấy!”

Sau đó, hắn ta chạy về phía quân đoàn Tử Thần, hi vọng có thể lấy quân công của mình để đổi lấy một mạng của Dương Ân.

Dương Ân nhanh chóng bị đưa vào trong một lều. Hắn nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ quần áo đen. Hắn ta ngồi trước giường nhỏ, có hai thị nữ đang phục vụ, hưởng thụ cuộc sống xa xỉ vô cùng.

Người đàn ông trẻ tuổi trông rất đẹp trai, trên thân thể còn luyện ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, là một người có vô cùng hấp dẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play