Vùng đất đầm lầy cực kỳ nguy hiểm, một khi đã rơi vào trong đầm lầy thì khó mà thoát ra được.
Sau khi Dương Ân bị lún vào trong, hai chân hắn có cảm giác như bị đống bùn dính nhớp nháp kia khóa chặt, hắn càng vùng vẫy, cơ thể càng chìm xuống nhanh hơn đến khi cơ thể hoàn toàn bị khống chế. Đồng thời sau khi bị nhấn chìm bởi đống bùn lầy này, cái thân tàn của hắn sẽ bị đám côn trùng độc ở đây cắn, hoặc không thì sẽ trực tiếp bị thiếu khí, ngạt thở, cuối cùng sẽ chết rục luôn ở đây.
“Tiểu Hắc, ngươi còn không mau qua đây giúp một tay, cơ thể ta không nhích lên nổi!”, Dương Ân cầu cứu Tiểu Hắc một cách vô thức.
“Nếu như chút khó khăn này mà ngươi cũng không vượt qua được, vậy thì ngươi chịu chết ở đây đi!”, Tiểu Hắc lạnh lùng nói, sau đó nó quay sang nói với Hổ Hỏa Vân: “Tiện cốt đầu, chúng ta đi, để cho hắn tự sinh tự diệt.”
Grào!
Hổ Hỏa Vân sớm đã muốn rời khỏi nơi này, sau khi nghe được Tiểu Hắc nói như vậy, liền hưng phấn gầm lên một tiếng, dẫn theo Tiểu Hắc và Khỉ Gầy xoay người rời đi.
“Này, tiện cốt đầu, ngươi rốt cuộc là thú cưỡi của ai thế hả, nếu ngươi dám bỏ ta lại mà chạy thì ngươi chết chắc!”, Dương Ân hét lên.
Đáng tiếc, hổ Hỏa Vân càng sợ Tiểu Hắc hơn, mấy ngày nay, ở với nhau, nó càng cảm nhận rõ trên người Tiểu Hắc phát ra một loại yêu khí độc nhất vô nhị, khiến nó hoàn toàn không thể nảy sinh ra được bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Tiểu Hắc và hổ Hỏa Vân thẳng thừng bước đi, thân dưới của Dương Ân đã lún sâu vào trong, trong đầu lại không nghĩ ra được cách nào để thoát ra, e rằng hắn thật sự sẽ chết ở nơi này.
Vào thời khắc mấu chốt, hắn vẫn cảm nhận được trong huyệt Thần đình có một luồng sức mạnh liên tục xâm lấn, muốn một lần nữa tạo ảo ảnh mê hoặc hắn.
“Tiểu Hắc đã nói Xúc Hồn Đằng có thể sinh ra tác dụng quấy nhiễu và tấn công hồn lực, xem ra đó là sự thật. Trước tiên, ta phải bảo vệ huyệt Thần định của mình để không bị nó quấy nhiễu mới được!”, Dương Ân ép buộc bản thân bình tĩnh lại và nói.
Dương Ân cảm ứng được nụ hoa thần đình trong tâm trí của bản thân, hiện giờ nó đã lớn mạnh hơn so với trước kia rất nhiều, tỏa ra một luồng sức mạnh vô hình ngăn cản thế lực bên ngoài xâm chiếm.
Đầu tiên, Dương Ân bắt buộc phải tìm được sức mạnh tấn công, chỉ có như vậy hắn mới có thể phòng ngự một cách tốt nhất.
Hắn phớt lờ cơ thể đang dần chìm xuống của mình, hết sức tập trung để cảm ứng luồng sức mạnh đang muốn xâm nhập kia, rất nhanh, hắn liền phát hiện ra rằng, các sợi sức mạnh vô hình kia là đến từ phía đông, khi các sợi sức mạnh này đến gần huyệt Thần đình, hắn có thể sử dụng nụ hoa thần đình để cảm ứng được dấu vết của nó.
“Cút ngay cho ta!”, Dương Ân cố gắng khơi dậy tinh thần lực thần huyệt Thần đình của bản thân, cưỡng chế sức mạnh quấy nhiễu đang muốn thâm nhập kia phải ra ngoài.
Quả nhiên, lực tinh thần huyệt Thần đình của hắn vẫn mạnh hơn đám sức mạnh quấy nhiễu đó, dưới uy thế hồi phục mạnh mẽ của hắn, luồng sức mạnh đó không còn gây ra bất kỳ tổn hại nào nữa.
Tuy nhiên, đám sức mạnh này vậy mà vẫn tiếp tục lần lượt ập đến, chúng vốn không định cho hắn một chút cơ hội nào để thả lỏng thư giãn, chính là loại sức mạnh này đã tạo ra ảo ảnh cho hắn, khiến hắn khó có thể tự mình thoát ra.
Nếu như không thể loại bỏ tận gốc sức mạnh này, hắn vẫn sẽ không có cách nào tập trung tinh thần để thoát ra khỏi đầm lầy.
Lúc này, cơ thể hắn lại chìm xuống, lớp bùn đã ngập đến ngực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả người sẽ bị mắc kẹt trong đầm lầy, tình huống vô cùng nguy hiểm.
Càng những lúc như thế này, Dương Ân lại càng bình tĩnh một cách kinh ngạc, hắn thầm nghĩ: “Luồng sức mạnh này vậy mà có thể gây trở ngại cho mình, ta cũng phải tiến hành quấy nhiễu ngược lại giống như vậy mới được”.
Nghĩ đến đây, Dương Ân liền thử khơi dậy sức mạnh của nụ hoa thần đình, đây chính là tinh thần lực tinh hoa của hắn, xem liệu khơi gợi sức mạnh này có thể tiến hành phản kích lại được hay không.
Sau khi hắn một lần nữa thúc giục nụ hoa thần đình thì cảm nhận được tất cả tinh thần lực bản thân có được mạnh hay yếu, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn dắt sức mạnh ở đây hướng về nơi phát ra sức mạnh quấy nhiễu kia phản kích lại.
So sánh hai luồng sức mạnh này với nhau thì tinh thần lực của hắn vẫn mạnh hơn, sức mạnh quấy nhiễu kia bị hắn đuổi theo phản kích, đồng thời cũng đuổi theo hướng rút lui của luồng sức mạnh đó.
Vị trí này cách chỗ hắn không xa, chính là ngay gần một trong số đám cây có hình thù ma quái, Dương Ân trực tiếp thúc giục lực tinh thần công kích tới đó.
Ầm!
Vô hình trung có hai đường lực tinh thần đang giao thoa, mà sức mạnh của Dương Ân vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn trấn áp nguồn phát ra của tinh thần lực kia.
Sau khi Dương Ân xuất ra đòn phản kích này, tinh thần lực mà hắn phóng ra cũng không còn duy trì được nữa, tất cả đều sụp đổ khiến cho tinh thần của hắn có chút hoảng hốt bất an.
Hắn có thể cảm nhận được đây chắc là di chứng của việc phóng thích ra tinh thần lực, cũng may là nó không nghiêm trọng lắm, nếu như hắn phóng thích toàn bộ tinh thần lực ra thì e là hắn sẽ bất tỉnh ngay tại chỗ mất.
Đây cũng là nguyên do của việc hắn chưa vận dụng thiên phú hồn lực một cách thỏa đáng, nếu như hắn vận dụng đúng cách, thì chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra.
Sau khi thoát khỏi sự quấy nhiễu này, cuối cùng Dương Ân cũng có thể tập trung nghĩ cách tự cứu lấy mình, lúc này, cơ thể hắn đã chìm đến vị trí cổ, cả người bị gò bó một cách khó chịu.
Có nhiều côn trùng độc không ngừng đến gần, đám côn trùng độc đó trông đáng sợ vô cùng, bắn ra từng ngụm từng ngụm khí độc, răng nanh khát máu dọa người, nếu bị khí độc của chúng ăn mòn, răng cắn bị thương, thì chỉ có một con đường chết.
Dương Ân không dám giãy dụa, hắn phát hiện mình càng giãy dụa thì càng dễ lún, ngược lại khi cơ thể không nhúc nhích, tốc độ lún sẽ chậm hơn rất nhiều.
“Đầm lầy ở đây độ ẩm cao, lượng nước dồi dào, ta có thể dùng tấn Long Quy trấn thủy để thử xem!”, Dương Ân trong lòng nôn nóng suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT