Trong mắt Tiểu Hắc, việc tranh chấp giữa hai nước hoàn toàn không phải là việc gì lớn, việc lớn nhất lúc này là phải khiến Dương Ân trở nên mạnh mẽ hơn.
Dương Ân không nghĩ ngợi nhiều, đã có lão Rùa trấn thủ ở đó, Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc không thể gây ra thêm rắc rối gì nữa, nên hắn cũng rất tốt bụng tháo đoạn roi đang trói Hoàng Phủ Minh Ngọc ra.
Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn Dương Ân với đôi mắt cực kỳ u uất, như thể hắn là người đàn ông đáng ghét nhất trên thế giới này.
Dương Ân làm như không nhìn thấy, hắn còn đang suy nghĩ, thân phận của Tiểu Man và Hoàng Phủ Minh Ngọc chênh lệch lớn như vậy, làm sao có thể là chị em chứ?
Hắn tự hỏi liệu Tiểu Man có phải là con vịt con xấu xí bị bỏ rơi không, nếu đúng như vậy, hắn thật sự muốn thay Tiểu Man khẩu nghiệp một phen.
Dương Ân mang Khỉ Gầy đi theo Tiểu Hắc qua phía bên kia đầm nước, để cho lão Rùa bảo vệ, cũng để ngăn cách tầm mắt của Hoàng Phủ Thái Canh và Hoàng Phủ Minh Ngọc, chuẩn bị tiến hành tôi luyện lần thứ hai.
Hoàng Phủ Thái Canh thấy khung cảnh vắng vẻ, liền ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Minh Ngọc nói nhỏ: "Công chúa A Ngọc chịu khổ rồi".
"Thật xin lỗi ông Bát, là ta liên lụy ông", Hoàng Phủ Minh Ngọc áy náy nói.
“Đứa trẻ ngốc, cháu là công chúa, không được phép nói những điều này, cháu là người kế thừa hoàng vị, tương lai còn có thể thức tỉnh Man kình tầng ba”, Hoàng Phủ Thái Canh rất ân cần nói, sau khi dừng lại một chút, lão ta lại nói: “Chuyện này là phúc hay họa còn chưa nói chắc được".
"Không có gì, cháu cứ bình thường như vậy là được", Hoàng Phủ Thái Canh không muốn nói nhiều về những thứ khác, lão ta phóng tầm mắt ra xa nhìn Dương Ân trầm tư.
Dương Ân không nghĩ rằng có lão Rùa che chở cho bọn họ thì mọi việc sẽ đều an toàn, hắn phải trở lại Vương thành để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.
Hắn có thể mang lão Rùa về với mình, nhưng Vương thành là nơi nào chứ, bên trong hoàng thất nói không chừng vẫn còn tồn tại những thế lực còn mạnh mẽ hơn thế. Hắn không dám tùy tiện khuấy động thiên hạ, muốn làm chuyện lớn thì phải dựa vào tự thân mạnh mẽ mới là đạo lý.
"Tiểu Hắc, ngươi có biện pháp gì khiến cho tình trạng của Khỉ Gầy tốt hơn không?", Dương Ân hỏi Tiểu Hắc.
"Đưa hắn ta vào đây trước. Thần hồn của hắn ta hẳn là đã bị phân tán. Nhất định phải tìm được dược thảo khôi phục thần hồn cho hắn ta. Bây giờ ngươi có thể đút cho hắn ta đan dược trị thương để bảo toàn thân xác của hắn ta, chờ ta luyện chế xong một ít dưỡng thể đan, đảm bảo cho thân xác của hắn ta không chết rũ, sau đó tìm thảo dược hồn loại luyện chế một viên hoàn hồn đan cho hắn ta là được", Tiểu Hắc nói.
“Ta có thể tìm thảo dược hồn loại ở đâu?”, Dương Ân hỏi.
"Thảo dược hồn loại tương đối ít, hơn nữa ít nhất phải là thảo dược cấp Vương trở lên mới hữu dụng, có duyên gặp chứ không thể cầu", Tiểu Hắc nói.
“Vậy nếu không tìm được thì huynh ấy sẽ bất tỉnh như thế này mãi sao?”, Dương Ân lo lắng nói.
"Yên tâm đi, dù có khó khăn đi nữa thì Tiên Hoàng ta cũng có biện pháp tìm được", Tiểu Hắc bình tĩnh nói, sau đó chuyển chủ đề: "Tên nhóc nhà ngươi bây giờ đã sắp khai thông được ba trăm sáu mươi lăm huyệt vị rồi?"
"Đúng vậy, còn thiếu vài huyệt vị nữa thôi", Dương Ân gật đầu nói.
“Vậy thì ngươi có biết trên cơ thể con người có bảy trăm hai mươi huyệt vị không?”, Tiểu Hắc lại hỏi.
Dương Ân lắc đầu nói không biết.
Tiểu Hắc nói tiếp: "Đúng là một tên nhóc dốt nát, đừng nghĩ rằng ngươi sẽ mạnh mẽ hơn nếu ngươi đả thông đến ba trăm sáu mươi lăm huyệt vị hay nâng cao được cảnh giới của mình. Giai đoạn thứ hai và thứ ba sẽ là giai đoạn tôi luyện cực hạn, ta muốn ngươi đả thông hết bảy trăm hai mươi huyệt vị cùng với tất cả kinh mạch, rồi đột phá một lần nữa, để tiềm lực cơ thể con người ngươi được mở ra tối đa, đến lúc đó chiến đấu vượt cấp chỉ là chuyện nhỏ!"
“Không phải bây giờ ta đã có thể chiến đấu vượt cấp rồi sao?”, Dương Ân trong lòng thầm nghĩ.
Tiểu Hắc tựa như nhìn thấu được tâm tư của Dương Ân, lập tức chế nhạo: "Đừng tưởng rằng chút thực lực kia của ngươi là rất mạnh, nếu ngươi gặp phải những cường giả chân chính, người ta chỉ dùng một phần thực lực là có thể đánh gục ngươi".
Dương Ân không tin, nói: "Ta thật sự không tin".
"Vậy chúng ta thử so tài một chút không? Cảnh giới hiện tại của ta thực ra cũng tương đương với của ngươi", Tiểu Hắc híp mắt nói.
Dương Ân nghĩ đến cảnh tượng lão Rùa bị Tiểu Hắc thiêu, lập tức nhận thua nói: "Ta nhận thua, ta nghe ngươi, ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, sợ ta kiêu ngạo, ta sẽ dốc hết toàn lực làm tốt".
“Xem ra ngươi cũng không quá ngu xuẩn!”, Tiểu Hắc hài lòng, sau đó lại nói: “Ngươi tới chỗ thác nước tu luyện, đợi đến khi ngươi đả thông hết ba trăm sáu mươi lăm huyệt vị thì lại đây”.
Dương Ân gật đầu, đặt Khỉ Gầy nằm sang một bên, đút linh dược cho hắn ta rồi đi về phía thác nước đang trút xuống.
Nước ầm ầm trút xuống như đấm vào tai, uy lực cuồn cuộn, áp lực có thể sánh ngang với đòn đánh của võ giả đỉnh cấp, ai tiến vào chính giữa thác nước chỉ sợ sẽ bị nước đấm đến bể đầu mà chết.
Tiểu Hắc yêu cầu Dương Ân luyện tập dưới thác nước, đây còn không phải là một loại cực hạn rèn luyện hay sao?
Dương Ân từ vách núi đi tới, mặt đất nhẵn nhụi, khi đi trên đó sẽ có cảm giác trơn trượt, suýt chút nữa đã bị ngã, mãi đến khi hắn vận dụng tấn Long Quy trấn thủy, thì hắn mới có thể đi trên nước như đi trên đất bằng.
Rất nhanh, Dương Ân đã đi tới dưới thác nước, bị áp lực nước cường đại trút xuống đánh hắn ngã nhào xuống đầm nước, đầu óc choáng váng, cảm giác như não muốn nổ tung, cực kỳ khó chịu, thất khiếu cũng rỉ máu, vậy mới có thể thấy áp lực này đáng sợ dường nào.
Dương Ân nằm trong đầm nước, sau khi vận Thái Thượng Cửu Huyền quyết để thân thể dễ chịu hơn một chút, hắn lại leo lên khỏi đầm nước và và đi về phía thác nước.
Dương Ân lại một lần nữa bị đánh ngã, hắn chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể sôi trào, phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT