Cầm đầu là một tên cấp tướng cao cấp, tên gã là A Nhược Lạp, mới chỉ khoảng 25,26 tuổi, là một trong những thống lĩnh trẻ tuổi, man lực đạt đến giai đoạn hai, dù là tướng man bình thường cũng không phải đối thủ của gã.
Gã là một trong những nhân tuyển vào vị trí dũng sĩ mạnh nhất. Địa vị của gã ở tộc cực kỳ cao, nếu có thể trở thành dũng sĩ mạnh nhất, thậm chí còn có thể trở thành đối tượng kết hôn với công chúa và làm phò mã.
A Nhược Lạp cao lớn anh tuấn, cầm một thanh kiếm nhọn, loại binh khí mềm này rất hiếm thấy ở tộc Man di. Gã cưỡi một con hổ chiến lông đỏ rực nhìn vô cùng chói mắt.
“Thống lĩnh, đây là địa bàn của lang yêu, chúng ta mà đi vào thì sẽ bị chúng công kích đó”, có tên Man di cung kính nói với A Nhược Lạp.
“Tộc sói luôn muốn thôn tính tộc Man di chúng ta, thật sự muốn xông vào bắt chết chúng nó quá!”, A Nhược Lạp lộ ra sắc mặt khát vọng, ngừng một chút rồi nói: “Thông báo cho tất cả mọi người, vây quanh nơi này lại cho ta. Tiện dân Đại Hạ mà không đi ra thì tốt, nếu nó xuất hiện thì giết chết không tha!”
A Nhược Lạp không phải loại ngu ngốc. Gã không muốn vô duyên vô cớ đi tấn công lang yêu, nếu không sau này đi vào núi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Hàng trăm người Man di nhanh chóng tập hợp lại, bọn chúng vây quanh núi, định bắt chim trong lồng là Dương Ân.
Rất nhiều lang yêu bất mãn gầm lên, đây là địa bàn của chúng thế mà lại bị đám Man di bao vây, còn ra cái thể thống gì nữa.
Nhưng vì đám Man di đó không công kích bọn chúng, còn chủ động dâng lên dã thú mời chúng, nên chúng cũng bớt ác ý đi nhiều.
Đám Man di không chỉ có man lực mà còn có thể thân cận với tộc linh yêu, có thủ đoạn khống chế linh yêu.
Mà bên cạnh A Nhược Lạp là một lão Man di già tên Mạnh Cố có năng lực về chuyện này. Giết chết dã thú và dâng cho dã thú là chủ ý của lão Man di già.
Mạnh Cố thuộc một chi tộc mạnh của Man di, đến từ bộ lạc nhà họ Mạnh. Chủ thượng của họ là một thuần thú sư mạnh mẽ, có thể thuần phục linh yêu, dã thú. Vì vậy mà tộc Man di mới lớn mạnh và có mối quan hệ tốt với tộc Mạnh.
Tộc Man di luôn muốn chiếm lĩnh địa bàn của hoàng triều Đại Hạ.
Chính vì có một đại quân mãnh thú không sợ chết nên chúng mới dám khoa trương như vậy. Nếu không, chỉ với số lượng tộc của chúng thì còn chẳng đủ để so sánh với Đại Hạ.
“Mạnh thúc, thật sự sẽ khiến lang yêu phục tùng mệnh lệnh sao?”, A Nhược Lạp hỏi Mạnh Cố.
Mạnh Cố lắc đầu nói: “Nào có dễ như vậy, giờ mới chỉ giải phóng ra thiện ý, để đám lang yêu tạm thời không đối phó với chúng ta, nếu không, chỉ dựa vào việc chúng ta bao vây địa bàn của chúng, bọn chúng sớm muộn sẽ công kích ta”.
“Không lẽ chẳng có cách nào khác để tìm tung tích của tiện dân Đại Hạ đó sao?”, A Nhược Lạp hỏi.
Từ tình trạng của các thi thể ban nãy, đám Man di có thể đoán được là do một người Đại Hạ ra tay, cũng tức là bọn chúng chỉ có một kẻ địch, đối phương còn là một cao thủ, bọn chúng tuyệt đối không thể buông tha.
A Nhược Lạp không cho rằng đối phương sẽ chết trong bầy sói, nếu không địa bàn lang yêu sẽ không yên tĩnh đến vậy.
“Không vội, ta đang thử xem có thể kết thân với lang yêu hay không”, Mạnh Cố đáp rồi nhấc một con lợn hoang đi vào địa bàn lang yêu cống thịt.
Không hổ danh là thuần thú sư, lão ta nhìn thấy mấy con lang yêu đến gần thì đem lợn hoang ra, còn đọc một đoạn bùa trú cổ xưa.
Mấy con lang yêu đó ăn thịt xong, bất giác chịu ảnh hưởng của Mạnh Cố và bắt đầu giao lưu với lão ta.
Mạnh Cố nhanh chóng biết được tin tức lão ta muốn, có một thiếu niên Đại Hạ tiến vào địa bàn của lang yêu, nhưng thủ lĩnh của lang yêu không cho phép chúng tấn công vì đó là khách quý của chúng.
Mạnh Cố hay tin thì nói cho A Nhược Lạp biết, A Nhược Lạp chau mày: “Không lẽ tiện dân Đại Hạ đó có lai lịch không nhỏ ư?”
“Cứ làm theo kế hoạch đi, trừ phi nó ở đó mãi không ra, một khi nó xuất hiện thì chúng ta có thể giết nó, huống hồ lang yêu cũng đã nói, bọn chúng sẽ không giúp ai cả”, Mạnh Cố đáp.
“Được, vậy ra lệnh cho những người khác vậy đi. Ta muốn xem xem thằng tiện dân Đại Hạ đó có thủ đoạn gì”, A Nhược Lạp xua tay nói.
Dương Ân ở trong địa bàn lang yêu, đang ngậm một loại thuốc hái từ mặt đất.
Đây là một cây cải hoang, là thực vật mà thỏ hoang thích ăn nhất. Nó có công hiệu thanh nhiệt giải độc, là thực phẩm chống đói tốt nhất cho Dương Ân lúc này.
Khi Dương Ân ăn cải thì cũng tỏa thần thức ra, biết rõ tình huống xung quanh. Hắn rất rõ ràng về cách đám Man di bày trận, liền lẩm bẩm: “Xem ra đám Man di không ngu nhỉ”.
Dương Ân đứng dậy, cầm lấy cung da rắn chiến lợi phẩm rồi đi về một hướng, đó là nơi quân số Man di ít nhất.
Nơi đó là bên rìa núi, không phải nơi lý tưởng để chạy trốn, cũng là nơi đám Man di không quá quan tâm nên chỉ phái có năm tên Man di cấp sĩ ở đó canh chừng.
Động tác của Dương Ân cực kỳ nhẹ nhàng, đứng ở góc độ mà năm tên đó không nhìn thấy, khóa chặt mục tiêu là một tên đang đi "giải quyết nỗi buồn" ở đó.
“Suýt thì vãi ra quần, giải tỏa được đúng là thoải mái!”, tên Man di đó vừa giải quyết vấn đề sinh lý xong thì vươn vai thoải mái nói.
Nhưng vào lúc gã đứng dậy thì một mũi tên đã xuyên vào yết hầu của gã, khiến gã còn không kịp kêu lên tiếng nào thì đã “quỳ” trở lại bãi cỏ đó rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT