Khỉ Gầy gặp phải chuyện bị tranh giành tài nguyên, nhưng những tên được cử đến trấn áp hắn ta đều bị hắn ta trấn áp ngược lại, hắn ta đánh nhau với bọn tiểu tốt của khu 65, 66, 67 cũ, cuối cùng hắn đột phá tới cảnh giới chiến sĩ sơ cấp, trấn áp hết đám tiểu tốt rồi liền trở thành lão đại của khu 17 mới.

Để làm được như vậy, hắn ta cũng phải trả giá rất nhiều, nếu không phải do hắn ta là người có thân thể chịu đòn giỏi, chỉ e rằng cho dù có chiến thắng tất cả bọn chúng thì cũng chưa chắc có thể ngồi vững ở vị trí này.

Tất nhiên, Tiểu Man cũng có công lao to lớn trong chuyện này.

Tiểu Man bình thường chân yếu tay mềm, vậy mà bất chợt bùng nổ sức mạnh khi Khỉ Gầy bị tấn công tứ phía, khiến cho đám ngục nô đối địch thua không còn manh giáp.

Làm sao mà con nhóc có vẻ ngoài yếu ớt này lại có thể mạnh hơn Khỉ Gầy?

Khỉ Gầy cũng sửng sốt trước sự bộc phát đột ngột của Tiểu Man, hắn ta thật sự không biết Tiểu Man lại có sức mạnh như vậy.

Khỉ Gầy hỏi Tiểu Man, tại sao đột nhiên cô ta lại có sức mạnh như vậy?

Tiểu Man nghiêm túc trả lời: "Bởi vì sau này ta phải bảo vệ thiếu gia".

Khỉ Gầy cảm động đến mức muốn khóc, nếu đại ca nghe thấy điều này, không biết có phải cũng sẽ cảm động như vậy hay không.

Trong một ngày, Khỉ Gầy đã đội mưa cùng mọi người đếm số đá Xích Cương của cả bốn khu vực cộng lại, hắn ta đã thu thập được gần 20 ngàn viên đá Xích Cương, hắn ta cảm thấy khá hài lòng, tin rằng không lâu nữa hắn ta sẽ giúp đại ca thu thập đủ 50 ngàn cân đá Xích Cương, để cho đại ca có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Có điều không đợi nguyện vọng của hắn ta thành hiện thực, thì đã thấy lính gác ngục tới tìm hắn ta, nói rằng có người nào đó đã nộp đủ đá Xích Cương cho hai người bọn họ, bây giờ họ có thể rời khỏi sơn ngục, chuẩn bị đi tới quân đoàn Tử Thần.

Sau đó, bọn họ được dẫn tới biệt viện của Vạn Lam Hinh.

Mặc dù Vạn Lam Hinh cùng cha của cô ta đang chuẩn bị rút khỏi sơn ngục, nhưng vẫn còn Trương Hùng ở đó, nên muốn dẫn bọn họ tới đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.



Khỉ Gầy và Tiểu Man lo lắng thấp thỏm bước vào trong biệt viện, không biết là bị mưa làm ướt người nên mới cảm thấy lạnh lẽo hay vì lý do nào khác, cả hai đều co người lại thật chặt, lộ ra vẻ kiềm chế bất an.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy người nữ anh hùng, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cô ta, vài ngày trước lúc lang yêu đánh tới sơn ngục, bọn họ đã từng được nhìn thấy vẻ uy nghiêm của cô ta.

“Bái kiến đại nhân!”, Khỉ Gầy và Tiểu Man đều cẳng thẳng quỳ xuống.

Bọn họ sớm đã được Dương Ân nói cho biết, rằng người nữ anh hùng trước mắt đây là con gái của trưởng ngục, là cai trưởng một khu, địa vị không tầm thường.

“Đứng dậy đi!”, Vạn Lam Hinh nhàn nhạt nói, sau đó ánh mắt dán lên người Tiểu Man, cô ta đưa tay nâng cằm của Tiểu Man lên, đôi mắt đẹp của cô ta nhìn xoáy vào Tiểu Man, dọa cho Tiểu Man vô cùng sợ hãi mà tránh né ánh mắt, lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi nhễ nhại.

“Ngươi có phải là Tiểu Man không?”, Vạn Lam Hinh hỏi lại.

Tiểu Man khép nép trả lời: "Vâng".

"Sau này ngươi đi theo ta", Vạn Lam Hinh nói.

Tiểu Man sửng sốt, liền nắm chặt góc quần áo nói: "Không... ta không đi theo đại nhân đâu".

"Tại sao? Ngươi có biết sau khi đi theo ta, ngươi không chỉ có thể thoát khỏi thân phận ngục nô, mà còn có thể ổn định cuộc sống, không cần lo lắng bị người khác làm nhục. Tại sao lại không muốn?"

"Ta... ta...", Tiểu Man lắp ba lắp bắp nói.

Một cơ hội như vậy, đối với bất kì một ngục nô nào cũng chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng trong lòng Tiểu Man chỉ có một hình bóng, cô ta chỉ muốn làm nô tì cho người đó, không muốn đi theo người khác.



Vạn Lam Hinh cũng không ép buộc, cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn sang Khỉ Gầy đang đứng một bên, nói: "Nếu như ngươi là cô ta, ngươi có ở lại không?"

Khỉ Gầy bẽn lẽn đáp: "Ta... ta chắc sẽ ở lại, nhưng ta không phải là cô ta".

Vạn Lam Hinh cười, không hỏi thêm câu nào, chỉ nghiêm nghị nói: "Các ngươi cũng không tệ, lui xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ thu xếp chuyện của các ngươi", dừng một chút, cô ta bổ sung thêm một câu: “Cũng chính là Dương Ân sắp xếp cho các ngươi".

“Thiếu gia… thiếu gia đang ở đâu?”, Tiểu Man sốt ruột hỏi.

"Đúng vậy, bọn ta có thể gặp đại ca không?", Khỉ Gầy ở một bên cũng vội vàng hỏi.

“Đừng lo lắng, các ngươi sẽ có thể gặp đệ ấy sớm thôi”, Vạn Lam Hinh đáp lại, rồi cô ta bước đến một căn phòng bên cạnh.

Khỉ Gầy và Tiểu Man không biết rằng bọn họ chỉ ngăn cách với Dương Ân bởi một bức tường.

Khỉ Gầy và Tiểu Man được xếp vào ở hai phòng khác nhau, ngay cả khi chỉ được ở trong phòng khách đơn giản nhất thì cả hai đều cảm thấy vô cùng hài lòng, bọn họ không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không được hưởng sự yên bình dưới mái hiên nhà như thế này.

Khỉ Gầy được cởi xiềng xích, sau khi ngâm nước nóng thì thay quần áo đơn giản, nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn lên đầu giường thật lâu mà cũng không thể chìm vào giấc ngủ.

"Đại ca đúng là đại ca, ta còn nghĩ bản thân có thể giúp cho huynh, bây giờ suy nghĩ lại mới thấy ta không cản chân huynh đã là rất giỏi rồi", Khỉ Gầy xúc động nói.

Khỉ Gầy cũng không hề đắc ý, nhanh chóng ngồi dậy luyện thân thể. Hắn ta không nghĩ rằng mình sẽ thực sự thoát khỏi thân phận ngục nô. Cửa ải cuối cùng mới thật sự là khảo nghiệm sinh tử, có thể sống được mới chính là đạo lý.

Trong một căn phòng khác, Tiểu Man cởi bỏ bộ quần áo ngục nô của mình, để lộ ra làn da trắng nõn và hồng hào bên trong, cô ta cũng cởi miếng vải đang dùng để bó thật chặt bộ ngực của mình, một đôi gò đày đặn trong nháy mắt nảy ra, vô cùng động lòng người.

Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò đầy đặn, ánh mắt trầm mê lẩm bẩm: "Nếu có thiếu gia ở đây thì tốt rồi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play