Có những lúc, con người thật sự không bằng con chó. Giờ có mấy ai trọng tình trọng nghĩa được như Tiểu Hắc chứ?
Dương Ân đặt Tiểu Hắc lên vai, cảm thấy khí lưu động trong cơ thể còn nhanh hơn bình thường gấp hai, ba lần. Huyền khí thiên địa được hấp thụ nhanh chóng, đan điền trung tâm đang tăng tốc ngưng tụ sức mạnh.
Sức mạnh mờ ảo đang trôi nổi trong ngàn lỗ, tất cả là do đã đả thông một kinh mạch thần kỳ khác tạo thành.
Cơ thể con người không chỉ có 12 kinh mạch mà còn có 8 kinh mạch thần kỳ, được gọi là 8 mạch thần kỳ.
Võ sĩ bình thường chỉ đả thông được 12 kinh mạch, chỉ khi đến cảnh giới nhân tướng thì mới có 8 mạch thần kỳ.
Thế mà Dương Ân mới chỉ là chiến sĩ cao cấp nhưng đã đả thông được hai kinh mạch thần kỳ. Quan trọng nhất là, hai kinh mạch thần kỳ này chính là hai mạch Nhâm, Đốc.
Hai mạch Nhâm, Đốc đã thông, có thể coi như tiểu tông sư.
Rất nhiều võ sĩ cấp tướng còn chưa thể đả thông được hai mạch này.
Có câu “Nhâm, Đốc đả thông, tám mạch thông, trăm mạch thông”. Có thể thấy hai mạch này quan trọng cỡ nào.
Một khi đả thông được hai mạch này, chắc hẳn phải là bậc Vương giả.
Những kẻ không đả thông được hai mạch này thì cả đời đều chỉ có thể dừng ở cảnh giới tông sư, không thể tiến triển.
Dương Ân tưởng là Tiểu Hắc bị giết, nhất thời bùng phát, dựa vào huyết khí đó mà đột phá mạch Đốc, đúng là lời to.
Cho dù hắn chỉ đứng thôi, không cố tình hấp thụ năng lực nhưng tốc độ thì vẫn nhanh hơn trước nhiều. Đây chính là lợi ích của việc đả thông hai mạch Nhâm, Đốc.
Dương Ân lại nhìn về phía Ngải Phi Lợi và hỏi: “Có thể đưa đá Xích Cương cho ta được chưa?”
Cái chân què của Ngải Phi Lợi đang chảy máu, gã không cố gắng đứng dậy mà ngồi dưới đất cầm máu.
Khi nghe Dương Ân hỏi vậy thì gật đầu đáp: “Thắng làm Vua, thua làm giặc, đá Xích Cương là của ngươi”.
“Được, cảm ơn nhiều!”, Dương Ân cũng không tính nói nhiều với Ngải Phi Lợi. Có được đá Xích Cương là hắn đã thỏa mãn lắm rồi, đây chính là mục đích của hắn.
Còn những đám ngục nô không biết nên làm gì kia thì cũng càng bị ngó lơ, hắn đâu rảnh làm lão đại của bọn chúng.
“Ngươi chờ đã, ta có chuyện cần thương lượng với ngươi”, Ngải Phi Lợi nói với Dương Ân.
Dương Ân cũng không quay đầu lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ta muốn nhờ ngươi một chuyện”, Ngải Phi Lợi nói.
Dương Ân xua tay: “Tử tước ta đâu rảnh”.
Ngải Phi Lợi lại nói: “Ta sẽ không nhờ xuông đâu, ta sẽ đem một tướng kỹ ra đổi!”
Dương Ân nhanh chóng quay lại người với Ngải Phi Lợi: “Có gì ngươi cứ nói, ta mà làm được thì sẽ làm hết sức”.
Không thể không nói tốc độ trở mặt của Dương Ân đúng là vô địch.
Ngải Phi Lợi cũng không chấp, gã biết rõ thiếu niên này không ngốc. Nếu như không có lợi ích thì ai sẽ thèm đồng ý làm việc cho hắn chứ.
“Các ngươi đem số đá Xích Cương trong liên minh đến khu 2 đi”, Ngải Phi Lợi nói với một vài ngục nô còn chưa rời đi.
Đám ngục nô đó biết Ngải Phi Lợi có chuyện cần nói với Dương Ân, bèn đáp lại rồi nhanh chóng rời đi.
Ngải Phi Lợi lại nói với Dương Ân: “Ta biết sau khi ngươi thu thập đủ đá Xích Cương thì sẽ đến quân đoàn Tử thần để rửa sạch thân phận ngục nô. Ta tin thực lực của ngươi có thể sẽ khiến ngươi có hai đến ba phần cơ hội sống sót trong đó. Cho nên ta muốn nhờ ngươi một việc, mong ngươi hãy đồng ý”.
“Ánh mắt của ngươi cũng tốt đấy, Tử tước ta chắc chắn có thể xóa bỏ được thân phận ngục nô này. Nhưng nói chuyện của ngươi trước đi, rồi đến thù lao của ngươi. Nếu như nó ổn thì ta sẽ cân nhắc”, Dương Ân ngồi xuống bên cạnh Ngải Phi Lợi và nói.
“Ta muốn ngươi thay ta chăm sóc một cặp mẹ con!”, Ngải Phi Lợi lộ ra sắc mặt ngại ngùng.
Dương Ân bỗng chốc cạn lời.
Sao mà quen thế không biết.
Hồi còn nhỏ, từng có một vị hộ vệ của Dương gia nói với hắn rằng, ngày xưa có hai huynh đệ kết nghĩa, một người đi chiến trường, một người thì khảng khái nói: “Hãy yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho vợ con của huynh!”
Kết quả, người đi chiến trường đó đã tử trận, vợ con hắn thì trở thành vợ con của người huynh đệ kia.
Ngải Phi Lợi nhìn sắc mặc quái dị của Dương Ân, nhất thời mắng rằng: “Ê nhóc, ngươi đừng có nảy ra ý gì xấu đấy. Ta chỉ bảo ngươi âm thần chăm sóc bọn họ một chút thôi, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, nên cứ cho họ sống cuộc đời người bình thường đi”.
“Ờ, vậy còn thù lao thì sao?”, Dương Ân không quan tâm, nói.
Hắn đường đường là Tử tước, nào phải người cơ hội. Hắn quan tâm đến thù lao hơn.
“Ngươi đã đồng ý đâu”, Ngải Phi Lợi nói.
“Nếu thù lao không ổn thì ta đồng ý làm cái đếch gì!”, Dương Ân khó chịu đáp.
“Được thôi, ngươi cũng biết ta được mệnh danh là chạy như bay đúng không, đơn giản là vì ta có một tướng kỹ tên là “chạy như bay”. Nếu tu luyện nó, sẽ gia tăng lực tấn công, còn có thể tăng tốc độ, coi như là một kỹ thuật chiến đấu có hai ác dụng. Nếu ngươi đồng ý chuyện này thì ta sẽ truyền lại cho ngươi, ngươi thấy sao?”, Ngải Phi Lợi trầm giọng hỏi.
“Cái tên chạy như bay này nghe chẳng oai gì cả, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được, ta đồng ý”, Dương Ân tỏ vẻ miễn cưỡng nói.
Tướng kỹ rất khó gặp, cho dù là trong đống võ kỹ của Dương gia cũng thế. Ban đầu, hắn chưa nhớ được nhiều, nên giờ có đồ ăn dâng tận miệng thì việc gì phải từ chối.
“Vậy ngươi thề đi, nếu không nhỡ ta truyền cho ngươi rồi ngươi thất hứa thì ta lỗ à!”
“Tử tước ta ngọc thụ lâm phong, uy võ bất phàm, nhân nghĩa vô song, trọng tình trọng nghĩa, nhìn giống loại dễ nuốt lời lắm sao?”
“Giống!”
“Đệch, bảo sao ngươi không có bạn chơi cùng”.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT