Ông già Tuần Duệ này không ngại cũng rất vô liêm sỉ, thỉnh thoảng lấy thịt ra nướng ăn, còn bảo Từ Kiều Hoa nắn chân bóp vai cho, thỉnh thoảng lại lén tét mông ả ta, khiến ả ta kêu lên oai oái.
Dương Ân cũng mặc kệ mấy hành động đó của Tuần Duệ, hắn cứ bán tín bán nghi, coi Tuần Duệ là bán cao nhân, hy vọng ông lão được em trai sùng bái này có chút bản lĩnh, để không uổng công hắn tôn trọng ông ta.
Ông già được sủng ái này sợ nhất là bị Tiểu Hắc cướp rượu, lần nào cũng ôm khư khư bình hồ lô, nhưng lại không bảo vệ nổi cặp mông của mình. Ông ta toàn bị cắn đến mức khóc cha gọi mẹ.
Dương Ân bất lực, ngừng tu luyện, đi vào trong thạch thất rồi nói với Tuần Duệ đang bị Tiểu Hắc cắn mông không chịu thả: “Ông Tuần, ngày nào ông cũng uống rượu, chắc cái bình hồ lô đó thấy đáy rồi đó. Ông cho Tiểu Hắc ngửi tí thôi thì nó sẽ từ bỏ, việc gì cứ phải tranh chấp nhau mãi”.
“Rượu hồ lô này của ta là vạn kim khó cầu đấy, sao có thể cho một con chó chạm vào được. Ối ối, mau bảo nó nhả ra đi!”, Tuần Duệ vừa lắc mông vừa nói.
“Thôi nào, Tiểu Hắc, qua đây đi!”, Dương Ân gọi Tiểu Hắc lại.
Tiểu Hắc rất nghe lời Dương Ân, nhả mông Tuần Duệ ra rồi chạy như bay lên vai Dương Ân, ánh mắt vẫn hướng về bình hồ lô mà Tuần Duệ đang ôm khư khư kia. Nó thè lưỡi ra không ngừng, có thể thấy là cực kỳ thèm rượu.
Dương Ân xoa đầu nó an ủi: “Khi nào rời khỏi đây, tao sẽ lấy mấy vò rượu lâu đời cho mày thử, việc gì phải thèm chút rượu đó của ông ta”.
“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc sủa đáp lại.
Tuần Duệ xoa mông cười nói: “Rượu hồ lô này của ta là rượu tiên đấy, quý giá hơn rượu bình thường nhiều”.
Tiểu Hắc lại sủa liên tục, bộ dáng muốn xông vào cướp chỗ rượu kia, khiến Tuần Duệ sợ hãi chạy ra khỏi thạch thất, nhưng vẫn không quên nói: “Tránh xa chó đen, bảo vệ bờ mông!”
“Ông Tuần, vị Vương đó là ông hả?”, Dương Ân đột nhiên hỏi.
“Ặc… Nhóc con, ngươi có mắt nhìn đấy, biết đó là ta luôn à?”, Tuần Duệ quay đầu ừ một câu, sau đó duỗi eo, nói với vẻ thần bí.
Dương Ân nhìn dáng vẻ lếch thếch đó của ông ta thì than nhẹ: “Nếu ông là Vương rồi thì sao còn ở lại đây chứ, chắc là cháu nghĩ nhiều thôi”.
Ba ngày trước, vị Vương đó chiến đấu với lang Vương. Dương Ân và tất cả mọi người đều không nhìn rõ mặt người đó, nhưng hắn cứ có cảm giác giọng nói của vị Vương kia giống với Tuần Duệ, cho nên mới hỏi như vậy.
“Tiểu Ân Tử, mắt ngươi làm sao vậy? Ta không giống Vương hay gì? Ta chỉ là chân nhân bất lộ tướng mà thôi!”, Tuần Duệ bực bội nói. Nhưng khi ông ta thấy con chó nhỏ màu đen đang vồ về phía mình thì lại chạy đi thoăn thoắt, hai chân như được bôi dầu.
Dương Ân vỗ trán, mặc kệ một người một chó đó. Hắn đi xuống núi, gọi Từ Kiều Hoa lại.
Từ Kiều Hoa nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn. Ả ta ăn mặc đơn giản, hở nửa bộ ngực nẩy thật nẩy, chẳng trách mà ông già Tuần Duệ kia thích chấm mút đến vậy.
Từ Kiều Hoa hành lễ, yêu kiều nói: “Thiếu gia tìm nô tì có chuyện gì ạ?”
Từ Kiều Hoa nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, trong lòng khó chịu vô cùng. Ả ta rất muốn được ân ái với thiếu gia một phen, nhưng vị thiếu gia này lại không thèm coi ả ta ra gì.
“Ngươi từng nói là khu 7 có thể khiêu chiến với lão đại của các khu khác và lấy đá Xích Cương ra cược nhỉ?”, Dương Ân hỏi.
Từ Kiều Hoa gật đầu: “Đúng vậy ạ”, ả ta ngừng một lát rồi nói: “Không lẽ thiếu gia muốn khiêu chiến chúng luôn?”
Dương Ân gật đầu: “Đúng vậy, nói cho ta tình hình về hai lão đại của khu 5 và khu 6 đi”.
Từ Kiều Hoa không dám giấu giếm, kể hết những gì mà mình biết ra cho Dương Ân.
Lão đại khu 6 là Chu Huyết Long, còn có tên Long một mắt, thực lực không kém Hắc Tinh, nghe đồn là thích uống máu tươi. Thỉnh thoảng khu 6 lại xuất hiện cảnh tượng ngục nô bị hút máu đến chết, cũng có người từng chính mắt nhìn thấy lão đại này hút máu người.
Lão đại khu 5 là Vương Bát Cân gù lưng, là một ngục nô đã ở nhà tù này ít nhất 5 năm. Gã ta đã tích lũy đủ đá Xích Cương từ lâu và đi ra quân đoàn Tử Thần để xóa bỏ tội danh, nhưng gã ta lại không làm vậy mà lựa chọn ở lại ngục, như là muốn chết già ở đây vậy.
Theo ý của Từ Kiều Hoa thì hai người này đều là chiến sĩ đỉnh cấp, trong đó Vương Bát Cân gù lưng đã tiến gần đến cảnh giới nhân tướng, hoàn toàn có tư cách ở trong 3 hạng đầu, nhưng gã ta không muốn mà thôi.
“Ta đã hiểu, ngươi thay ta viết chiến thư cho hai tên đó cùng lúc. Ta sẽ cược toàn bộ số đá Xích Cương với bọn chúng, nếu chúng thắng thì sẽ được lấy hết, còn thua thì mỗi tên phải đưa cho ta 10 ngàn đá Xích Cương!”, Dương Ân trầm giọng nói.
Hiện giờ hắn đã có 30 ngàn đá Xích Cương, nếu thua thì sẽ mất đi số tài sản của Hắc Tinh để lại, còn thắng thì có tổng cộng là 50 ngàn. Dù cho số đá Xích Cương hắn bỏ ra còn nhiều hơn của hai tên kia cộng lại, nhưng hắn không thấy tiếc, hắn chỉ sợ hai tên kia không dám ứng chiến mà thôi.
Hắn làm vậy không phải vì hắn tự đại, mà là từ khi liên tiếp giết chết lang tướng và lang tướng trung cấp, hắn đã có tự tin để đối phó hai tên lão đại này.
“Thiếu gia, chuyện này… Chuyện này có gấp quá không ạ? Ngài có thể khiêu chiến một trong hai trước mà”, Từ Kiều Hoa nói.
Ả ta sợ Dương Ân thất bại, như vậy ả ta sẽ lại bị liên lụy lần nữa.
Thắng đá Xích Cương là bắt buộc, nhưng hắn muốn tiếp tục tôi luyện lực chiến đấu. Một khi rời khỏi đây, hắn sẽ tiến vào quân đoàn Tử Thần với tỉ lệ tử vong là 80% để tiếp tục rửa tội. Nếu như không đủ năng lực thì sao mà sống sót trở về được.
Hắn không muốn chết trên chiến trường, vì hắn còn muốn đoàn tụ với gia đình, muốn đi tìm Sên Nhỏ - thanh mai trúc mã của hắn để cùng sống hạnh phúc bên nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT