Nhưng Diệp Huyên đã trở lại trước quan tài kia, nhìn Diệp Liên nằm bên trong, khẽ khàng hỏi: “Tiểu Hồn, ngươi có thể đánh thức em ta dậy thật sao?"  

"Đúng vậy thưa Tiểu chủ, nhưng cần có thời gian, ta sẽ đưa cô bé vào kiếm trước”, Tiểu Hồn đáp.  

Sau đó cô bé trong quan tài hóa thành một chùm sáng đen rồi biến mất.  

Diệp Huyên đang toan rời đi thì bỗng dừng bước, lướt nhìn bốn phía một lượt rồi thoắt cái biến mất.  

Đế Khuyển ở một bên thấy vậy thì lắc đầu, biết tỏng hắn muốn làm gì rồi.  

Đáp án chính là vơ vét.  

Diệp Huyên sục sạo khắp nơi, chỉ cần thấy vật phẩm nào hữu dụng đều sẽ thu vào túi. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bảo vật của Quỷ Môn đã bị hắn điên cuồng vét sạch.  

Khi hắn định rời đi, Tiểu Hồn lại lên tiếng: “Tiểu chủ, mang cả những quan tài kia theo đi”.  

Quan tài ư?  

Diệp Huyên kinh ngạc nhìn lên sáu chiếc đang lơ lửng trên vách núi kia, bèn tung mình lên không chút do dự. Thu chúng vào túi rồi, hắn trở lại bên người Đế Khuyển, hạ giọng nói: “Chúng ta đi”.  

Nó cau mày: “Phản phệ à?"  

Diệp Huyên gật đầu. Việc sử dụng kiếm Trấn Hồn và trang phục Chư Thần đã khiến hắn hao tổn quá nhiều sức lực, thân thể đang bắt đầu bị phản phệ.  

Đế Khuyển thấp giọng nói: “Hay đợi hồi phục rồi hãy đi ra?"  

Tiểu Hồn suy tư trong một chốc rồi nói: “Thần vật bậc này chắc chắn có linh. Tiểu chủ có thể thử lay lay nó xem có thể rinh đi không”.  

Lay lay á? Nói như thể hắn hay làm thế vậy.  

Diệp Huyên nghe mà đen cả mặt nhưng vẫn đi đến trước cánh cửa kia, lên tiếng: “Ngươi ở đây cũng không có tương lai gì, chi bằng đi theo ta?"  

Cánh cửa im lìm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play