Nhưng thứ hấp dẫn Diệp Huyên là bức tranh cô gái nọ đang vẽ ở trên tường.  

Trên tường là một bức tranh sơn thủy, bối cảnh trời xanh mây trắng, phía dưới là một thác nước, dưới thác nước là dòng nước chảy xiết bắn tung tóe, mà cạnh dòng chảy lại mọc cỏ um tùm, còn có một người chăn nuôi đang cưỡi bò thổi sáo.  

Cô gái vẽ tranh rất sống động, nhìn thoáng qua cứ như cảnh thật.  

Diệp Huyên theo bản năng bước đến, hắn đến cạnh cô gái kia rồi thở dài: "Cô vẽ đẹp quá!"  

Cô gái liếc nhìn Diệp Huyên, lúc này đây, Diệp Huyên mới thấy được dung mạo của cô gái nọ.  

Khuôn mặt nhỏ bé, lông mày cong cong, đôi mắt không lớn, nhưng sóng sánh ánh nước. Nhìn tổng lại thì không phải quá xinh đẹp, nhưng vẫn có một khí chất rất riêng biệt.  

Khóe miệng cô gái hơi cong lên, nở nụ cười sáng lạn: "Đẹp ở đâu?"  

Diệp Huyên nhìn bức tranh trước mắt, khẽ nói: "Nhìn nó, ta cảm giác lòng mình bình yên".  

Cô gái cười nói: "Thật sao?"  

Nói xong, nàng ấy quay đầu tiếp tục vẽ tranh, chẳng mấy chốc, có một thanh niên xuất hiện trong tranh, người đó chính là Diệp Huyên, dáng vẻ vô cùng chân thật.  

Diệp Huyên nhìn cô gái, tỏ vẻ khó hiểu.  

Cô gái lại cười tươi: "Hai ngày qua, ngươi là người đầu tiên nói ta vẽ đẹp, cũng là người đầu tiên bằng lòng xem ta vẽ, vì thế bức tranh này ta tặng cho ngươi".  

Lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: "Chờ đã!"  

Cô gái dừng lại, xoay người nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên lấy ra một cái cọc gỗ rồi bắt đầu điêu khắc, chẳng bao lâu sau, một người gỗ nhỏ đã xuất hiện trong tay Diệp Huyên.  

Người gỗ nhỏ này giống như đúc cô gái kia, cũng rất sinh động!  

Diệp Huyên đưa người gỗ nhỏ cho cô gái: "Tặng cô". 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play