Hách Liên Thiên đứng tại chỗ cất lời: “Tất cả giải tán!”
Nghe vậy, những học sinh Võ Viện đều giải tán, ở đây chỉ còn lại Hách Liên Thiên và Tần Sơn.
Tần Sơn trầm giọng nói: “Tông chủ, Tiểu An kia…”
Hách Liên Thiên nhẹ giọng nói: “Ông muốn nói sau này nàng có thể phản bội à?”
Tần Sơn im lặng.
Hách Liên Thiên hỏi: “Nàng tới Võ Viện ta được bao lâu? Còn chưa tới nửa tháng! Chỉ với chút thời gian này, ông muốn nàng trung thành với Võ Viện ư, nghĩ gì vậy? Hơn nữa Diệp Huyên kia là bạn của nàng ở tinh vực Vị Ương, nếu khi nãy nàng vì Võ Viện ta đi giết hắn thì chúng ta mới phải lo lắng”.
Nghe vậy, Tần Sơn gật đầu: “Đúng thế thật!”
Võ Viện nhận người, không chỉ coi trọng thiên phú, mà càng phải coi trọng nhân phẩm nữa.
Ai cũng không muốn chuyện như nuôi cáo trong nhà xảy ra trên người mình.
Tần Sơn hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu An này với hắn…”
Hách Liên Thiên cười nói: “Kiếm Tông mới là bên phải lo lắng!”
Tần Sơn không hiểu: “Vì sao?”
Hách Liên Thiên nói: “Muội muội và bạn bè của Diệp Huyên kia đều ở Võ Viện ta, ông nói xem Kiếm Tông của hắn không phải nên lo lắng sao?”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Kiếm Tông ở xa xa: “Cho người điều tra kỹ càng về tên này đi!”
Dứt lời, ông ta lập tức biến mất.
Một lát sau, Tần Sơn xoay người rời đi.
…
Việt Vô Trần đưa Diệp Huyên về Kiếm Tông.
Trên đỉnh núi, Việt Vô Trần nhìn Diệp Huyên: “Ngươi biết không, nếu không nhờ cô nhóc kia thông minh thì lần này ngươi đã không về được rồi”.
Diệp Huyên im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT