Nói xong, hắn ta như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên hơi phức tạp: “Không ngờ chúng ta sẽ đi liên thủ với Ma Kha tộc”.  

Trọc cũng nói: “Đúng thế… Nhưng nếu không liên thủ thì mọi người đều phải chết!”  

Nói đến đây, gã nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh, huynh nghĩ sao?”  

Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Ma Kha tộc và chúng ta cũng là vì sinh tồn, cũng là vì được sống thôi!”  

Trọc nói với giọng điệu nặng nề: “Nhưng trước đây, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã chết trong tay bọn họ!”  

Chiến Quân gật đầu: “Nghĩ lại, ta cũng không có cách nào quên được chuyện này!”  

Diệp Huyên ngồi dậy, hắn nhìn về phía Chiến Quân và Trọc: “Ta không bảo mọi người quên đi thù hận, chắc chắn Ma Kha tộc cũng sẽ không quên, nhưng bây giờ, chúng ta có kẻ thù mạnh hơn”.  

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ra ngoài nhà đá, nhẹ giọng nói: “Liên thủ, có lẽ còn có chút cơ hội sống”.  

Thù hận?  

Hắn cũng không hiểu rõ thù hận giữa Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương cho lắm, nhưng hắn biết nếu hai bên không tạm thời buông xuống thù hận, thì cả hai đều sẽ phải chết!  

Thật ra hắn biết Chiến Quân và Trọc cũng hiểu điều này, nhưng trong lòng hai người vẫn có chút khó mà quên được thôi!  

Cũng phải, từng là kẻ thù, bây giờ lại phải liên thủ, dù gì vẫn thấy hơi kỳ quặc!  

Lúc này, Chiến Quân đột nhiên nói: “Nhưng so với Ma Kha tộc, ông đây muốn giết chết người của tinh vực Thiên Hà và Dị vực kia hơn!”  

Trọc gật đầu: “Ta cũng thế!”  

Diệp Huyên cười nói: “Mau chữa thương đi!”  

Chiến Quân và Trọc gật đầu, sau đó bắt đầu chữa thương.  

Ầm!  

Kiếm Ma Kha lập tức bị chém bay!  

Diệp Huyên ở bên ngoài sửng sốt.  

Thanh kiếm trên đỉnh tháp ra tay? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play