*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không gian lập tức nứt toác, Mạc Tà vừa xông tới trước mặt ông lão áo tím đã bị đánh bay, gần như cùng lúc đó, ông ta lại xoay người đánh thêm một chưởng.
Vụt!
Một vùng kiếm quang lập tức bị ông ta đánh tan!
Ông lão áo tím nhìn Diệp Huyên phía xa, đang muốn ra tay một lần nữa thì lúc này, chân trời phía xa đột nhiên vang lên tiếng nổ vang!
Ông lão áo tím nhìn quay đầu nhìn lại, trong hư không, đám người Ngôn Sinh liên tục bại lui, hơn nữa, bây giờ chỉ còn lại hai Thần Pháp Sư!
Nhìn thấy cảnh này, ông lão áo tím khẽ nhíu mày, ông ta lập tức thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, ông ta chậm rãi siết chặt tay phải.
Nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh!
Ông lão áo tím đột nhiên biến mất.
Phía xa, sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, hắn đang muốn ra tay thì một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt, một giây sau, ông lão áo tím kia liên tục lùi xa mười mấy trượng!
Bóng trắng này chính là Vị Ương Thiên!
Vị Ương Thiên lạnh lùng nhìn ông lão áo tím: “Sao cứ thích ỷ lớn hiếp nhỏ thế?”
Ông lão áo tím lạnh lùng nhìn Vị Ương Thiên: “Ngươi sẽ phải trả giá thê thảm vì sự chống đối của mình!”
Vị Ương Thiên cười lạnh: “Vậy sao?”
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi phá trận kia đi!”
Diệp Huyên gật đầu, đi thẳng về phía bệ đá ở không trung.
Thấy thế, ông lão áo tím nhíu mày: “Ngăn hắn lại!”
Dứt lời, mấy bóng đen đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, xông về phía Diệp Huyên!
Diệp Huyên đang muốn xuất kiếm, Mạc Tà đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Mạc Tà nhìn thoáng qua những bóng đen kia: “Ngươi đi đi, những kẻ này cứ để ta!”
Dứt lời, bọn họ lập tức xông về phía Mạc Tà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT