*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà hắn cũng không định hỏi ra nghi vấn trong lòng vào lúc này, nhưng theo hắn đoán, có lẽ Cung chủ Vị Ương Thiên này là bé gái hắn quen ở Thanh Thương giới kia!  

Lúc này, Đế Khuyển đã ăn sạch thi thể yêu thú dưới đất!  

Nó vỗ bụng mình, sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên một cái rồi ợ to!  

Diệp Huyên: “…”  

Đế Khuyển quan sát Diệp Huyên từ trên xuống dưới: “Tiểu tử, ngươi mạnh hơn không ít đấy!”  

Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta đi về trước đã!”  

“Về làm gì?”, Đế Khuyển hỏi.  

Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Không về thì đi đâu?”  

Đế Khuyển quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ta cảm nhận được hơi thở của rất nhiều yêu thú ở nơi này, sao, có hứng thú làm một trận không?”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đế Khuyển huynh, ngươi chắc chứ?”  

Đế Khuyển gật đầu: “Vô cùng chắc chắn!”  

Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Ta cũng đang có ý này!”  

Bị người Dị vực bắt đi, hắn thật sự cảm thấy rất bực mình, cứ về như thế, hắn cũng thấy không cam lòng!  

Đánh một trận!  

Đế Khuyển trở về tháp Giới Ngục, Diệp Huyên thì sử dụng khí hỗn độn che giấu hơi thở của mình, sau đó biến mất.

Đối mặt với Dị vực này, đương nhiên hắn sẽ không đấu chính diện với người ta!  

Bây giờ sử dụng khí hỗn độn để che giấu, trừ khi là cao thủ hàng đầu, nếu không sẽ không thể nào phát hiện ra hắn! Hơn nữa rõ ràng Vị Ương Thiên là đi gây chuyện với những cao thủ Dị vực kia, bây giờ là thời điểm tốt nhất với hắn.  

Diệp Huyên nhanh chóng đuổi theo hướng Vị Ương Thiên rời đi.  

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đi tới trước một tòa thành cổ, trên không tòa thành cổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ vang, đất trời cũng chấn động theo!  

Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play