*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể sẽ chết!  

Lùi một bước, có vô hạn khả năng!  

Không lùi, chết!  

Xung quanh chợt yên tĩnh lại.  

Một lát sau, Diệp Huyên đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nếu như không có ai, ta sẽ lùi! Nhưng nhiều người như vậy, ông đây không lùi được!"  

Vừa dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc thanh sam nọ: "Chiến đi!"  

Lời nói vừa vang lên, chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Đánh!  

Âm thanh như tiếng chuông lớn, chấn động đất trời.  

Diệp Huyên vừa dứt lời, một luồng kiếm ý cực mạnh đột nhiên tuôn ra từ trong cơ thể Diệp Huyên. Kiếm ý giống như núi lửa phun trào, xông thẳng lên trời, khiến phía chân trời chấn động.  

Đánh!  

Chết?  

Diệp Huyên hắn cũng sợ chết, càng không muốn chết. Nhưng so với chết thì hắn không muốn bản thân mình hèn nhát hơn!  

Một người đàn ông, hắn có thể nghèo, có thể không có thực lực, nhưng tuyệt đối không thể không có tôn nghiêm, không thể không có nhiệt huyết!  

Nếu như đối phương là lão quái vật, Diệp Huyên hắn không thể đánh lại thì hắn sẽ không chút do dự mà quay người bỏ chạy.  

Nhưng đối phương là một thanh niên trẻ tuổi như hắn!  

Hắn không muốn rút lui!  

Lúc này mà rút lui thì người đàn ông mặc thanh sam trước mắt này sẽ là tâm ma của Diệp Huyên hắn.  

Đánh!  

Diệp Huyên hắn sợ người khác từ khi nào vậy?  

Trên không trung, sau khi người đàn ông mặc thanh sam cảm nhận được kiếm ý của Diệp Huyên thì không chỉ không lùi bước, ngược lại gã còn cất tiếng cười to: "Ha ha... đến đánh một trận sảng khoái nào!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play