*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên cười khẽ: “Hay cho câu ra tay toàn lực!”  

Dứt lời, hắn nhảy đến trước mặt người đàn ông trung niên; “Đế huynh, chuyện phía sau phải nhờ huynh rồi!”  

Nói xong, một cái tháp nhỏ xuất hiện ở giữa lông mày hắn.  

Diệp Huyên vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười này có hơi dữ tợn: “Ta cũng sẽ dốc hết sức, dốc hết sức đồng quy vu tận!”

Đồng quy vu tận!  

Diệp Huyên cũng không muốn chết, nhưng lúc này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.  

Khi không thể không chết, thì sao mình không kéo theo mấy kẻ chết chung chứ?  

Liều thôi!  

Sau khi tháp Giới Ngục xuất hiện, sắc mặt của Đế Khuyển ở cách đó không xa lập tức thay đổi, nó vẫn luôn rất e sợ cái tháp này của Diệp Huyên!  

Khi nhìn thấy ngọn tháp nhỏ ở giữa lông mày Diệp Huyên, vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên rất nặng nề!  

Vào khoảnh khắc Diệp Huyên sử dụng tháp Giới Ngục, tầng năm đột nhiên chấn động dữ dội.  

Trong tầng một, Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó, cô bé chạy đến ôm chặt lấy thanh kiếm ở giữa đỉnh tháp, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì…  

Chẳng mấy chốc, tầng thứ năm dần rung lên!  

Bên ngoài, Diệp Huyên đột nhiên cau mày, vì tháp Giới Ngục vẫn không ra ngoài.  

Xảy ra chuyện gì vậy?  

Lúc này, cả tòa tháp Giới Ngục đột nhiên rung lên, Diệp Huyên lập tức như bị trúng một đòn mạnh, thất khiếu chảy máu!  

Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên ngã xuống, vào khoảnh khắc ngã xuống, hắn cảm thấy trong người mình như có thứ gì đó đang lăn lộn.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play