“Ông ta dựa vào đâu mà quyết định sự sống chết của người khác chứ? Lẽ nào trong mắt ông ta, mạng người lại không đáng nhắc tới như vậy sao?” Thương Mẫn không thể hiểu được đó là loại tư tưởng gì.
“Tổ nhiên của nhà họ Mâu là quân phiệt, loại tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ từ lâu.
Anh và anh trai sống trong hoàn cảnh như vậy từ nhỏ tới lớn, từ trước đến nay đều chưa từng từ bỏ chuyện phản kháng” Giọng điệu Mâu Nghiên nặng nề.
Thương Mẫn nhớ tới những vết sẹo trên người anh. Lúc mới gặp anh, cô đã muốn biết rốt cuộc anh từng trải qua chuyện gì mới có nhiều vết sẹo lưu lại trên người như vậy.
Nhưng lúc này nhìn thấy những vết roi sau lưng anh, cô rốt cuộc mới hiểu rõ nguyên nhân.
“Không ai có thể trừng trị được ông ta sao?” Thương Mẫn căm phẫn: “Bây giờ là xã hội pháp trị, tất cả những điều ông ta đã làm đều là phạm tội!”
“Ông ta làm việc chưa bao giờ để lại chứng cứ, cho dù có manh mối để lần theo, ông ta vẫn có cách có thể thoát thân. Quyền thế của nhà họ Mâu chính là ô dù lớn nhất của ông ta”
Lại giống như lần này, nếu không phải Lê Chuẩn kiên nhãn, Thương Mẫn vốn không thể sống sót. Cho dù cuối cùng anh có tìm được cô, chỉ sợ cũng tới quá muộn.
Thương Mẫn cúi thấp đầu. Tất cả những lời Mâu Nghiên nói giống như một tấm lưới lớn mơ hồ bao phủ xuống người cô, cô không biết phải trả lời thế nào.
Trên đường đi tới cô hiểu rất rõ ràng quyền thế đại biểu cho điều gì. Ngày đó ở sở tạm giam, một Du Chí Hoàng nhỏ bé đã có thể đổi trắng thay đen, ép cô nhận tội nữa là Mâu Chí Tình ở đỉnh kim tự tháp của thành phố Nam này.
“Chuyện của Thương Tuyết không phải do Mâu Chí Tình mà là nhà họ Mạc làm”
Mâu Nghiên nói thật cho cô biết: “Mạc Nguyên Bình – ba của Mạc Hậu là Mâu Chí Tình là sĩ quan phụ tá, thủ đoạn của bọn họ giống hệt nhau. Bản thân Mạc Hậu vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, Thương Tuyết lại là một người trong số đó”
“Mạc Hậu à?” Thương Mẫn thật ra không nghĩ tới điều này: “Sao… sao cô ta có thể…”
Trông cô ta rõ ràng rất dễ gần, không có vẻ vênh cáo kiêu căng của một cô chủ, còn luôn giải vây cho cô vào những lúc nguy cấp. Vì vậy, cô vẫn luôn thấy áy náy với cô ta vì chuyện của mình và Mâu Nghiên.
“Cô ta đối xử tốt với em là muốn mượn tay em loại bỏ Thương Tuyết” Mâu Nghiên dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
Hai mắt Thương Mẫn mở to.
Cho nên Mâu Nghiên để Thương Tuyết vào Đạt Phan không chỉ muốn nâng đỡ rồi loại bỏ cô ta mà muốn cho Thương Tuyết đỡ đạn thay cô à?
“Nói vậy, đáng lẽ em mới là người chịu tất cả những chuyện Thương Tuyết gặp phải… Cho nên mục tiêu thật sự của Mạc Hậu là cô, mà Thương Tuyết chỉ là kẻ chết thay cho cô.
Thương Mẫn vừa nghĩ vậy, đột nhiên thấy thương thay cho Thương Tuyết…
€ô nhìn lướt qua Mâu Nghiên trước mặt, luôn cảm thấy từ đầu xuống chân người đàn ông này đều viết mấy chữ “bụng dạ thâm hiểm”, anh quyết định lôi Thương Tuyết ra đỡ đạn từ bao giờ?
“Mâu Nghiên, anh cứ nói Mạc Hậu chứ em cảm thấy bàn về sự đê tiện thì anh cũng chẳng kém đâu. Không ngờ anh có thể nghĩ đến phương pháp này, cũng rất tuyệt tình. Chẳng trách ba anh muốn anh cưới Mạc Hậu. Danh hiệu Thư Hùng Song Sát thật sự không phải là giả”
Thương Mẫn không nhịn được lại muốn châm chọc.
Mâu Nghiên sa sầm mặt. Bầu không khí vốn nghiêm túc bị câu nói của cô phá tan.
“Nói vậy thì anh đã làm sai à?” Mâu Nghiên nhướng mày.
“Sai… Cũng không phải là sai..” Thương Mẫn nói không được. Thương Tuyết thật sự bị trừng phạt đúng tội, sinh hoạt cá nhân của cô ta thật sự rối loạn, chuyện xảy ra ở khách sạn chẳng qua chỉ là phần mở đầu vạch trần quá khứ của cô ta.
“Nhưng lần sau có chuyện như vậy thì nên thông báo trước với em một tiếng, bằng không tất cả các anh đang nghiêm túc cung đấu, chỉ có một mình em làm kẻ ngốc nghếch, như vậy chẳng phải thể hiện em hơi… vô dụng sao?”
Mâu Nghiên không rõ cách suy nghĩ của Thương Mẫn nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay cô.
“Từ khi anh xuất ngũ trở về vẫn luôn nghĩ cách đối phó với nhà họ Mạc, muốn hủy bỏ hôn ước với Mạc Hậu. Anh đã nắm giữ chứng cứ chính xác về chuyện của Thương Tuyết, chỉ cần cô ta đứng ra chống án là Mạc Hậu có thể đền tội. Nhưng…”
“Chẳng qua vì em nên anh mới định buông tha à?” Thương Mẫn đoán được.
Vừa nãy cô còn nghĩ không biết Mâu Nghiên hứa gì với Mâu Chí Tình mà ông ta thả cô ra. Bây giờ nghe anh nói vậy, cô đã hiểu rõ rồi.
“Xin lỗi” Mâu Nghiên không trách cô, trái lại còn xin lỗi cô: “Nếu không phải tại anh, em sẽ không bị kéo vào chuyện này”
“Người nên xin lỗi là em mới phải” Thương Mẫn rủ mí mắt xuống: “Là em đã kéo chân sau của anh”
Cô rốt cuộc đã hiểu rõ những lời Đoàn Quốc vừa nói có ý gì. Cô phải đủ mạnh mới có thể cùng Mâu Nghiên phản kháng. Mà bây giờ cô chẳng thể giúp được chuyện gì, trái lại làm anh thất bại trong gang tấc.
Mâu Nghiên ôm vai cô và hôn phớt lên trên trán cô.
Thật ra anh làm tất cả những điều này chỉ vì cô, bởi vì anh muốn cô quang minh chính đại trở thành vợ mình nên mới muốn ra tay quét sạch mọi vật cản trên đường cô đi tới. Mà bây giờ, cho dù tất cả quay trở lại điểm xuất phát, chỉ cần có cô ở bên cạnh, tất cả xem như vẫn đáng giá.
“Mạc Hậu sẽ nhanh chóng biết được mối quan hệ của chúng ta thôi. Mâu Chí Tình cũng đã để mắt tới em. Em… có sợ không?”
Mâu Nghiên khẽ hỏi cô.
“Em sợ chứ!” Thương Mẫn nghiêm túc trả lời anh: “Bây giờ chúng ta đi ly hôn thôi.
Em mới hai mươi hai đang độ tuổi trẻ trung, em không muốn mất sớm đâu”
Vẻ mặt Mâu Nghiên hơi cô đơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT