Mâu Nghiên nhíu mày, không thể hiểu được tại sao Mạc Hậu có thể coi mạng người như cỏ rác vậy chứ.
“Em biết anh luôn tìm chứng cứ ở sau lưng, em cũng biết, anh đang khuyên bọn họ đi kiện em, nhưng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, còn ai tin chứ. Bọn họ làm gì có gan đối đầu với em chứ? Dù sao, nếu như bọn họ làm như vậy, có thể ngay cả tính mạng của người nhà mình cũng không giữ được nữa.” Mạc Hậu đứng dậy, trên mặt đã âm trầm.
Mâu Nghiên cười lạnh: “Bây giờ cô thừa nhận thật sảng khoái.”
“Thừa nhận thì đã sao?” Mạc Hậu quay đầu lại, dữ dằn mà trừng anh: “Em thành ra như vậy đều là tại vì anh! Kể từ khi em hiểu chuyện thì đã được biết là em sẽ trở thành vợ của Mâu Nghiên anh, đời này của em, tất cả những kỹ năng học được đều là vì để làm anh vui! Tất cả thời gian của em đều dùng để nhìn anh, anh luôn đi về phía trước! Em luôn đuổi theo ở phía sau! 26 năm, cả 26 năm! Chỉ cần anh có quay đầu lại nhìn em một cái thôi, thì em đã không tới mức ép mình trở thành một tên ma quỷ rồi!”
“Nếu đã như vậy, thì cũng không còn gì hay để nói nữa.” Mâu Nghiên cũng đứng dậy: “Cô hết thuốc chữa rồi.”
“Anh muốn đi đâu!” Mạc Hậu tiến lên trước kéo lấy cánh tay của Mâu Nghiên, nhưng Mâu Nghiên lại vô cùng chán ghét mà hất cô ta ra.
Mạc Hậu bị sức lực của anh đẩy xuống đất, cô ta nhìn chăm chăm vào chén trà đó, từ đầu đến cuối, Mâu Nghiên chưa hề đụng qua nó.
Mâu Nghiên quay người đi ra ngoài, ấn tạm ngừng chiếc điện thoại đang ghi âm ở trong túi.
“Thương Tuyết căn bản không xứng với anh! Cô ta chính là một con bitch không thủ tiết, không lẽ anh không thể tỉnh táo một chút sao?” Mạc Hậu hét lên điên cuồng: “Cho dù anh bắt mấy người đó thì đã sao, em sẽ không thừa nhận đâu. Anh tưởng Thương Tuyết dám kiện em sao? Cô ta còn có người nhà, cô ta dám không màng đến an nguy của người nhà cô ta ư?”
“Hôm nay tôi đến, vốn chỉ là muốn cô từ hôn.” Mâu Nghiên dừng bước chân, không có quay đầu lại: “Nhưng bây giờ, tôi muốn tống cô vào tù.”
Mạc Hậu nhìn chăm chăm vào bóng lưng của anh, ánh mắt u ám.
Mâu Nghiên rời khỏi, phòng trà lại khôi phục sự yên tĩnh, Mạc Hậu đứng dậy, toàn bộ quét sạch hết ấm trà chén trà trên bàn xuống đất.
…..
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Thương Mẫn và Lê Chuẩn đi bộ trong rừng cây um tùm, bởi vì mục tiêu của chiếc xe quá lớn, cho nên bọn họ đã rời bỏ xe vào lúc trời mới vào đêm.
Thanh âm chiếc giày giẫm lên cành cây khô vô cùng rõ ràng ở trong đêm đen yên tĩnh, Lê Chuẩn ngừng bước chân lại, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Thương Mẫn thực sự không hiểu, đám người đằng sau đuổi theo bọn họ không rời, cho dù bọn họ có vào núi rồi mà cũng theo suốt đường tới đây.
Không lẽ bọn họ là do Thương Tuyết thuê tới? Bọn họ luôn tưởng chuyện của Thương Tuyết là do cô làm, cho nên muốn báo thù cô?
“Ở bên kia!” Thanh âm của đám đàn ông từ xa truyền tới, trái tim của Thương Mẫn đã nhảy thót lên đến tận họng rồi.
“Đi mau!” Tiếng bước chân của Lê Chuẩn trở nên nhanh hơn.
“Đợi tôi.” Thương Mẫn không theo kịp bước chân của Lê Chuẩn, cô lại mặc váy, đi qua con đường này, bắp chân đã toàn là vết trầy do bụi gai quẹt phải rồi.
“Nhìn thấy rồi! Ở đằng kia!” Thanh âm phía sau càng lúc càng gần.
Trong lòng Thương Mẫn sốt sắng, trong rừng u tối, ngay cả nhìn cũng khó khăn, duy chỉ có chiếc đầm liền thân màu trắng của cô là vô cùng rõ ràng ở dưới ánh trăng.
“Chị dâu.” Lê Chuẩn đi được vài bước, rồi lại quay lại: “Mạo phạm rồi.”
Anh kéo lấy tay của của Thương Mẫn, dắt lấy Thương Mẫn chạy nhanh.
Tiếng gió chạy vù vù qua bên tai, Thương Mẫn quả thực đã cống hiến toàn bộ lực vận động cả đời này của mình cho hôm nay rồi, có sự trợ lực của Lê Chuẩn, tốc độ của cô cũng trở nên nhanh hơn.
Nhưng chính vào lúc cô cảm thấy tốc độ như vậy có thể thoát khỏi tầm mắt của đám người đằng sau, thì một cục đá nhọn dưới chân đã phá tan đi sự hoang tưởng của cô.
“Á!” Cổ chân Thương Mẫn trẹo một cái, cục đá quẹt vào bắp chân cô, cô kêu đau một tiếng, ngã phịch xuống đất.